Chương 89: Thần Mộc vạn năm, thần thuật vô song

Trúng kế sao?

Lạc Thanh Dao vô lực mà tê liệt ở tại chỗ, trong lòng bất đắc dĩ.

Vốn có Bạch Hành Chu mang theo người của Thần Tiêu Kiếm Tông xông vào trước, các nàng lại ở bên người Lý Nguyên Thần, hai tầng bảo hiểm, nguyên bản tưởng đã [vạn vô nhất thất], không nghĩ tới bây giờ xem ra, vẫn là dính mai phục.

[Vạn vô nhất thất/萬無一失 : Tuyệt đối không sai lầm]

Bị người tính kế.

Chuyện tới bây giờ, lại ngay cả địch nhân tới cùng là ai là gì cũng đều không mò ra được.

Bất quá có thể tiến vào nơi sâu trong Thận Cảnh, cho dù có chết ở trong này, cũng bất quá cũng là cầu nhân được nhân.

Tuyệt nhiên không trách người khác.

Bên trong bầu trời, một mảnh hôi vụ mênh mông, làm cho người khác rụt rè, bên trong hôi vụ, hoàn toàn thấy không rõ hình dáng quái gì, mơ hồ có cặp mắt, thoáng như độc xà trong bóng tối, âm trầm, quỷ dị, u u phát rét.

Ánh mắt chỉ là phóng xuống dưới, các nàng cũng đã hoàn toàn suy yếu vô lực.

Đây đã không phải tồn tại mà bọn họ có thể chống cự.

Cho dù là Chân Thánh cường giả có tiến vào, bị đối phương mai phục, chỉ sợ cũng phải nuốt hận chôn cốt nơi đây!

- Sư thúc tổ, ngươi cứ trước đừng quản chúng ta.

Hoả Vũ hữu khí vô lực nói.

- Lý Nguyên Thần, ngươi hãy tự mình đi đi, không cần phải quản chúng ta, đi tìm tiểu thư nhà ta. . . . Giúp ta cảm ơn nàng, cảm ơn nàng lúc trước đem ta từ Quỷ Vực Tinh Hải mang ra. . . . Ta không thể lại hầu hạ nàng. . . . .

- Quá phiền phức!

Lý Nguyên Thần tinh tế cảm ứng bốn phía, vẫn đang tìm kiếm chân thân của đối phương trong hư không.

- Chờ ngươi tự trở về rồi nói với tiểu thư nhà ngươi đi, ngươi yên tâm, chỉ bằng việc ngươi vừa rồi tặng ta bình Hoả Quỳnh Đan kia, ta cũng sẽ đem ngươi mang ra ngoài.

- . . . . . .

Lạc Thanh Dao chua xót cười.

Nhất thời cũng không biết có nên hay không cao hứng.

Lấy tác phong làm việc của Lý Nguyên Thần, nhất định nói là làm, nói được thì làm được.

Nói mang nàng đi ra, liền nhất định sẽ mang nàng đi ra.

Nhưng mà nghe xong trọn cả câu, nàng làm sao cũng không cao hứng nổi.

Ở trong lòng Lý Nguyên Thần, giá trị của nàng đại khái cũng chỉ bằng giá trị của một lọ Hoả Quỳnh Đan!

- Bản thân cũng khó giữ nổi, còn muốn dẫn người đi ra? Lời ban nãy nói với ngươi chỉ là vô nghĩa, cũng chỉ là muốn ổn định ngươi mà thôi! Ngươi còn vọng tưởng mang các nàng đi ra, ta hiện tại sẽ giết các nàng!

Trong hư không truyền đến một tiếng khinh miệt.

Lời nói chưa dứt âm, cả thiên địa một mảnh hắc ám, sương mù.

Tựa như triệt để tiêu thất.

Trong hư không, chỉ là một đạo ánh mắt phóng xuống.

Cả thời không đều tựa như đọng lại.

Lạc Thanh Dao chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, chẳng qua là bị ánh mắt kia quét nhìn, linh lực toàn thân liền giống như đều đang sục sôi, trào lên, từ linh đài, hoàn toàn chạy ra khỏi thân thể của nàng!

Thuận theo đó, mà sinh mệnh cũng giống như đang thoát ly thân thể của nàng.

Nhè nhẹ từng đợt từng đợt.

- Giết người, ngươi giết được sao?

Lý Nguyên Thần hừ lạnh một tiếng, chợt trong lúc đó, trên người là một trận dao động pháp trận thật lớn.

Vầng sáng pháp trận thánh khiết, tứ phía như nước gợn mà nhộn nhạo.

Đây là. . . . Huyền Thuỷ Trận?

Quả nhiên là Bất Lão Thánh Tuyền của Tây Hải ta sao?

Lạc Thanh Dao trong lòng rùng mình.

Đây không phải là lần đầu tiên mà nàng cảm nhận được cổ lực lượng này.

Nháy mắt tiếp theo, trong thân thể của nàng truyền đến từng đợt khí tức của sinh mệnh.

Khổng lồ, thuần tuý.

Cuồn cuộn vô tận!

Thuận theo đó, mà toàn thân trong nháy mắt cũng tựa như đại địa hồi xuân, lực lượng hoàn toàn khôi phục lại một lần nữa!

- Đây là pháp trận quỷ gì?

- Pháp trận của sư thúc tổ như thế nào, mà mỗi một loại đều quái như vậy?

Hoả Vũ sững sờ không nói gì.

Pháp trận Lý Nguyên Thần thi triển, nàng tựa hồ mỗi một loại đều có thể nhận ra.

Nhưng mỗi một loại lại đều hoàn toàn không giống với kiểu dáng mà nàng biết!

- Đó là. . . . . ?

Lý Nguyên Thần vươn mắt hướng xa xa nhìn.

Ngay tại vừa rồi, theo trong nháy mắt thi triển ra Huyền Thuỷ Trận.

Tầm nhìn của hắn cũng giống như trong nháy mắt vô hạn kéo dài ra.

Thấy được cả thế giới phía dưới sa mạc!

Cả hang động vòng xoáy thoạt nhìn to lớn vô cùng, kỳ thật cũng chỉ là bởi vì quanh quanh co co, nhưng không gian chân chính thì cũng không lớn. Trong phạm vi nhìn của pháp trận có được, hắn trong nháy mắt, có được tất cả tầm nhìn của cả dưới vòng xoáy!

Hết thảy mọi thứ, nhìn một cái không sót gì!

Ngay tại đáy ở dưới hang động, có một gốc cây cổ thụ hình thù kỳ lạ cao mấy chục trượng, quanh thân cây ẩn ẩn có điện quang quanh quẩn, các loại ký hiệu thần thuật xuôi theo từng cành như sông mà lưu động, vô tận huyền ảo, tản mát ra một loại khí tức cường đại của thần thuật.

- Đây là. . . . .

Lý Nguyên Thần trong lòng kinh hãi.

Cho dù không có thấy, hắn cũng biết, phía dưới rễ cây, tất nhiên là chôn Thánh Nhân Kim Cốt.

Đây là gốc Thần Mộc vạn năm được bồi dưỡng từ vô số Nhập Thánh, Chân Thánh cường giả!

Rất cuộc là dạng cây gì, mới có thể từ ký hiệu thần thuật vô cùng vô tận mà trưởng thành?

Ở giữa thân cây, có một khoả trái cây ẩn ẩn hình phượng, tuỳ thời đều muốn bay đi, dường như là do ký hiệu thần thuật ngưng tụ.

Hắn biết, khoả trái cây này hiện tại, đang hấp thu lực lượng của hắn.

Đang cấp tốc lớn dần!

Trong lúc ngẩn ngơ, thì bốn phía của trái cây, ẩn ẩn giống như có tiếng phượng hót.

Không hề nghi ngờ, đó là Thượng Cổ Thần Phù.

Là thanh âm của Thiên Chi Ngữ!

Trong nháy mắt, hắn liền đã hoàn toàn hiểu được.

Đối phương là muốn dùng lực lượng của mọi người, đem tưới gốc Thần Thuật Cổ Mộc này.

Chỉ là muốn làm được điểm ấy, quá khó khăn.

Người ở trên đời này, mỗi người đều tu luyện tâm quyết không giống nhau, linh lực tự nhiên là cũng bất đồng, công pháp tu luyện càng nhiều, thần thông pháp lực tu luyện được tự nhiên cũng càng không thuần tuý.

Cho dù là thần thông pháp lực của Chân Thánh cường giả, đem đi tưới Thần Thụ, cũng chỉ có hiệu quả nhỏ.

Mà hắn, có lẽ là ngoại lệ duy nhất trên đời!

Lúc trước khi hắn tưới Vân Kiếm Mộc, Long Hồn Mộc, thì điểm ấy đã không thể nghi ngờ.

- Ngu xuẩn!

Trong hư không truyền đến một tiếng quát lớn.

- Lý Nguyên Thần, lực lượng của ngươi thật sự là thuần tuý, khiến cho ta muốn tát cạn lực lượng của ngươi, đến để triệt để làm thảnh quả của ta đi!

- Thế à? Vậy như ngươi mong muốn, cho ngươi rút!

Lý Nguyên Thần thần sắc lạnh thấu xương.

Thần thông pháp lực cường đại theo trên người hắn không ngừng phun dũng, tràn ra!

Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm bảng thông báo phía trên. Loại cổ thụ vạn năm do ký hiệu thần thuật sinh ra, coi như là hắn, cũng là chưa bao giờ nghe nói qua. Rốt cuộc là cần tưới bao nhiêu lực lượng, hắn hoàn toàn không biết.

Cả pháp trận dưới nền đất sa mạc nhìn như vẫn đang hấp thu linh lực trên người của mọi người.

Trên thực tế, tất cả linh lực hấp thu được đều là đến từ linh lực chí thuần chí tịnh của hắn!

- Bạch sư huynh, đây là pháp trận gì. . . . Thế mà lại thần diệu như thế!

Tại nơi sâu trong hang động, trước Thần Thuật Cổ Mộc, không ít người xa xa quan vọng.

Ngay tại trước đó không lâu, bọn họ còn muốn tới gần gốc cây kia. Không nghĩ tới còn chưa có tới gần, trong nháy mắt, mọi người liền giống như đột nhiên, một đám trở nên suy yếu vô lực, lực lượng mất hết.

Ngay tại thời điểm một đám đều muốn buông tha, thì pháp trận xuất hiện, mọi người đều giống như phục hồi lại như cũ.

Lực lượng cũng theo đó mà khôi phục!

- Đây là Huyền Thuỷ Trận của Lý Nguyên Thần. . . . . ?

Có người nhận biết.

- Lý Nguyên Thần?

- Quả nhiên là hắn sao.

Nghe thấy tên này, mọi người dường như tuyệt không ngoài ý muốn.

Đó là Kiếp Thánh, cường đại đến nỗi một người liền đủ để san bằng cả Thận Cảnh!

Trong lúc nói chuyện, một cỗ hương thơm nồng đậm theo hang động lan tràn ra.

Tại giữa thân cây, trái cây thần quang lóng lánh kia, quang hoa nhấp nháy, hương thơm thấm vào ruột gan. Mùi thơm chỉ là theo từng đợt phát ra, người đứng ở bên cạnh, liền giống như muốn mọc cánh thành tiên phi thăng, thần lực tẩy lễ, thoát thai hoán cốt.

- . . . . . Rốt cuộc cũng muốn chín rồi!

Một trận cười to phóng đãng chấn động cả hang động sa mạc.

Ngay sau đó, trong hư không, một bàn tay duỗi xuống.

Chỉ là cái tay kia thậm chí còn chưa kịp tới gần gốc cây, thì bên trong không trung, trong nháy mắt có vô số kinh lôi đập xuống.

Oanh!

Từng trận kinh lôi.

Vô số kinh lôi đếm không hết chồng lên cùng một chỗ, kim quang chói mắt.

- Hả. . . . . . ?

Trong hư không, có một thanh âm kinh hãi, kinh ngạc vang lên.

Nơi này chính là sào huyệt của hắn, như thế nào lại có lôi?

Chẳng những có lôi, mà còn có các loại vân vụ quỷ quyệt!

Nháy mắt tiếp theo, cả hang động dĩ nhiên đều là vân vụ lượn lờ, gốc Thần Thuật Cổ Mộc kia cũng giống như ẩn nấp trong mây mù.

Bên trong mây mù, một đạo thân ảnh như điện quang lướt tới, đã muốn vút qua.

- Ừm. . . . Cái trái này. . . . Thoạt nhìn hương vị hẳn là không tồi.

--------------------------------

**Đa tạ vị đạo hữu - lmhkkk - đã tặng TLT.

--------------------------------