- Làm sao vậy?
Thấy Đường Vũ Phi vội vã trở về, thần sắc hốt hoảng, Đường Vũ Tiên rất là khó hiểu.
- Hoả Vũ. . . . Biến mất?
Cho dù sự tình đã qua, nhưng Đường Vũ Phi vẫn sửng sốt ngẩn người.
- Biến mất?
Đường Vũ Tiên mắt trợn to, người sống to như vậy, như thế nào lại biến mất?
Huống chi Hỏa Vũ còn là loại tu hành giả có thực lực cường đại!
Hoả Vũ là ai nàng rất rõ ràng, có lẽ là do hàng năm luyện khí, cùng lửa làm bạn, nên tính tình cũng rất là nhiệt huyết, hơn nữa thân phận cao, tu vi cường hoành. Thương Lan Thành to như này, cũng chỉ có vài người dám trêu chọc đến nàng thôi.
Một người sống to đùng như thế, cho dù Thương Lan Thành có lại lớn, chỉ sợ muốn giấu cũng giấu không được.
- Ta cũng không biết.
Đường Vũ Phi vẻ mặt đau khổ.
Coi như là hắn, cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Hắn vẫn lặng lẽ theo ở phía sau, cũng chỉ là thấy Hoả Vũ ở phía xa vọt đi, từ đầu tới cuối cũng chỉ nghe được một câu "Cuồng vọng!". Sau đó một câu còn dứt âm, thì khí tức của Hoả Vũ liền biến mất.
Biến mất một cách triệt để!
Lấy tu vi của hắn, tìm một người vẫn là dễ dàng.
Huống chi là Đường gia bọn họ ở Thương Lan Thành đã kinh doanh nhiều năm!
Muốn tìm một người liền càng dễ dàng.
- Lập tức phái người đi tìm!
- Ta đã gọi mọi người Mãn Thành đi tìm. . . . . .
Đường Vũ Phi thở dài một tiếng.
Thận Cảnh Chi Nhật trước mắt, bọn họ thật sự là không thể thiếu Hoả Vũ.
Thận Cảnh không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, truyền thuyết nói là do thần thuật sự tuyệt địa thông thiên thời thượng cổ, tạo ra mà thành, bên trong có đại cơ duyên, đại tạo hoá, ở vạn năm nay, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu là Nhập Thánh cường giả tới.
Chỉ là nơi đó rất đặc thù, ở chỗ sâu nơi đó hung hiểm khó lường, Thánh Nhân cũng phải đổ máu.
Ở vô số năm qua, nơi đó đã mai táng không biết bao nhiêu Nhập Thánh cường giả!
Thậm chí là Chân Thánh ngã xuống!
Vô số tôn Nhập Thánh cường giả ngã xuống, bộc phát ra năng lượng vô tận, thánh huyết chảy dài, cũng sinh ra một số ít oán linh cực kỳ cường đại, "Thánh Oán", các màu các loại, yêu vật này thường sẽ không có thân thể, cực kỳ cường đại.
Mà Hoả Vũ xưa nay luyện khí, am hiểu sâu về tu hành hoả hệ, vừa vặn là khắc tinh của yêu vật Thánh Oán này.
Không có Hoả Vũ, hành trình Thận Cảnh của bọn họ, tất nhiên sẽ gian nan vô cùng.
Muốn tìm được một người có thể thay thế Hoả Vũ, có khả năng rất ít!
Mà bỏ qua lúc này, sợ là không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa.
- Đúng rồi, Trường Ly Kiếm Tông rốt cuộc là ai tới?
Đường Vũ Tiên giống như thuận miệng vừa hỏi.
Kỳ thật vài ngày trước, Trường Ly Kiếm Tông bên kia còn có một tin tức truyền đến.
Chỉ là chuyện này hiển nhiên là không đáng để nàng chú ý.
Nguyên bản cũng chỉ cần phái tuỳ tiện một người đi là được rồi.
Dưới cái nhìn của nàng, thì trên đời này đại khái cũng chỉ có hai loại người.
Một loại là giống nàng, giống Hoả Vũ, vừa sinh ra liền đã ở bên trong Thái Hư Kiếm Cảnh, còn chưa xuất thế liền đã tài trí hơn người, từ nhỏ cao quý. Còn chưa có bắt đầu tu hành, liền đã dẫn trước người khác không biết bao nhiêu năm.
Tư chất tu hành siêu nhiên tuyệt trần, giới hạn cũng là hơn xa những người khác có thể sánh bằng.
Mà một loại người khác, gọi là khác.
Cho dù là chưởng môn Tử Dong chân nhân đương kim của Trường Ly Kiếm Tông, Chân Thánh cường giả, dưới mí mắt của nàng, cũng bất quá là khác.
- Hắn đã đến đây, ngay tại lầu bảy ở dưới, ta đã cho Khánh Bá đi tiếp đón hắn.
Đường Vũ Phi dừng một chút, đột nhiên sắc mặt thâm trầm.
- Bất quá hắn hẳn là không đơn giản! Hắn vừa rồi đứng ở phía dưới. . . . . . Cho dù là ta, ở trên người hắn cũng không thể cảm ứng được linh lực dao động gì, tất nhiên hẳn là một loại tâm quyết tu hành cực kỳ cao thâm!
- Ah?
Đừng Vũ Tiên cau mày.
Ẩn ẩn có một tia hứng thú.
Coi như là Thịnh Cổ Trai bọn họ, các loại tu hành bí điển Thiên Nam Hải Bắc đã được thu nạp, nhiều vô số kể.
Mà muốn làm được điểm ấy, cũng bất quá chỉ có vài loại mà thôi.
Tu hành giả muốn hoàn toàn che giấu cảm tri của người khác, quá khó khăn.
Mà một khi đóng linh đài, cơ hồ là tương đương với tự chặt một tay!
- Hơn nữa hắn rất trẻ, còn dùng Thái A Kiếm Chu của Trường Ly Kiếm Tông. . . . . .
- Xem ra Tử Dong chân nhân thật đúng là cam lòng a, chẳng lẽ hắn là chân truyền đệ tử của hắn?
. . . . . .
Trường Ly Kiếm Tông, Tiểu Kiếm Phong.
- Đây là nơi quỷ nào. . . . . ?
- Chẳng lẽ. . . . . Không cẩn thận bước nhầm vào nơi ở của thế ngoại cao nhân nào đó. . . . . . ?
Hoả Vũ đứng tại chỗ, một trăm câu hỏi nhảy lên.
Đôi mắt nàng linh động cảnh giác đánh giá tứ phía, toàn bộ tinh thần cảnh giới.
Nơi này rất nguy hiểm!
Bốn phía cổ mộc lâm thâm, thoạt nhìn cũng chỉ là một số ít cổ mộc ngàn năm tầm thường, xanh tươi, cao ngất trong mây. Nhưng tu vi của nàng, chỉ cần tinh tế cảm ứng, liền có thể cảm ứng được long uy mênh mông cường đại phát ra, cho dù là nàng, tim cũng mơ hồ mà đập nhanh.
Nơi này nhất định là nơi ở của tuyệt thế cường giả!
Đi loạn một bước, chỉ sợ tuỳ thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng!
- Đây là. . . . Long Hồn Mộc. . . . Trong truyền thuyết?
Ánh mắt nàng kinh hồn, hoảng sợ thất thanh.
Cho tới nay, nàng đều đang tìm thánh mộc luyện khí, Hoả Đồng Mộc ngàn năm cường đại.
Mà hiện giờ, ngay tại nơi này, cả đỉnh núi, Long Hồn Mộc ở khắp nơi đều có!
So với Hoả Đồng Mộc ngàn năm kia không biết là cường đại hơn bao nhiêu lần!
- Không được. . . . Ta phải nhịn. . . . Ta phải nhịn. . . . .
- Nơi này. . . . Rất nguy hiểm!
Nàng nhẹ nhàng bước, rón ra rón rén.
Nhịn không được đưa một tay ra, gắt gao túm trụ một tay khác của bản thân.
Thấy Long Hồn Mộc nhiều như thế, cho dù là nàng, cũng là cực kỳ tâm động, muốn trộm đi một ít. Chỉ là cho dù Long Hồn Mộc có thể đưa tay đụng, thì nàng cũng phải nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại thêm nữa!!
Long Hồn Mộc cường đại như vậy, thế mà khắp nơi đều có, nơi này lại làm sao mà là nơi vô chủ được!
Chủ nhân phía sau Long Hồn Mộc, nhất định là cực kỳ khủng bố!
Mà nơi này, cũng nhất định là không phải một địa phương tốt lành gì!
Đột nhiên, nàng giống như cảm giác được gì, lơ đãng quay đầu lại nhìn.
- Hoả Vũ. . . . Ngươi đang hảo hảo ở Thương Lan Thành, làm sao lại đột nhiên trở về?
Tử Dong chân nhân cũng có một trăm câu hỏi phun ra, khí tức hoả diễm cường đại buông xuống Tiểu Kiếm Phong, chỉ là trong nháy mắt, hắn liền đã biết, người tới Trường Ly Kiếm Tông bọn hắn nhất định là tiểu sát tinh Hoả Vũ không thể nghi ngờ.
- Tiểu Tử Dong. . . . . Ngươi như thế nào lại ở trong này?
Vẻ mặt Hoả Vũ bất khả tư nghị, hoàn toàn hồ đồ.
- Nơi này là Trường Ly Kiếm Tông, ta không ở nơi này, chẳng lẽ. . . . . Ta phải ở Thương Lan Thành?
Tử Dong chân nhân cũng là hai mắt hồ đồ.
Nguyên bản Lý Nguyên Thần chạy tới Thương Lan Thành, hắn còn muốn lấy bối phận của Lý Nguyên Thần chỉnh lại vị tiểu sát tinh này một tí. Không nghĩ tới Lý Nguyên Thần mới đi có vài ngày, vị tiểu sát tinh này lại trực tiếp chạy về!
- Nơi này. . . . Nơi này là. . . . Trường Ly Kiếm Tông?
Hoả Vũ mở to hai mắt mà nhìn, miệng sắp mở không nổi.
- Nơi này không phải là Tiểu Kiếm Phong sao. . . . Ngươi không phải là thường đến Tiểu Vong Phong a?
Tử Dong chân nhân không hiểu ra sao, Hoả Vũ cùng Xích Diễm ở Tiểu Vong Phong chính là giao tình phỉ thiển, cho dù Tiểu Kiếm Phong hiện tại có lại biến hoá lớn thêm nữa, thì chỉ cần Hoả Vũ đi ngang qua, nhìn nhiều thêm vài lần, liền khẳng định có thể nhận ra.
- Đây cái này. . . . Long Hồn Mộc. . . . Cũng là của Trường Ly Kiếm Tông chúng ta?
Hoả Vũ đưa tay chỉ chỉ, nhìn quanh bốn phía.
Bốn phía lâm mộc mọc thành bụi, Long Hồn Mộc thiên thiên vạn vạn!
Những năm gần đây, nàng vẫn ở tại Thương Lan Thành, đau khổ tìm kiếm các loại thần mộc luyện khí. Nếu là biết ở trong nhà mình đã có một đống lại một đống Long hồn Mộc như này, thì nàng cần gì phải đi Tây Hải mấy năm nay!
Nàng rốt cuộc là vì cái gì?
- Đó là tự nhiên!
Tử Dong chân nhân trên mặt đắc ý.
Hiện giờ Tiểu Kiếm Phong cơ hồ có thể xem như một địa phương thần thánh nhất ở Trường Ly Kiếm Tông bọn họ!
Cho dù là Sở Nam Diễn hẳn là phải mang theo hai người Xích Diễm tiến đến Thái Hư Kiếm Cảnh, trên Tiểu Kiếm Phong thoạt nhìn không ai, kỳ thật cũng âm thầm đề phòng, coi như là Thái Hư Kiếm Cảnh, chỉ sợ cũng đang nhìn chằm chằm vào nơi này.
Long Hồn Mộc khắp nơi trên đất như này, chính là chí bảo của Trường Ly Kiếm Tông bọn họ!
- Vậy đây. . . . Đây. . . . Đây. . . Ta đều có thể. . . .
Hoả Vũ hai mắt nóng bỏng, trong nháy mắt liền chọn vài gốc cây, nếu phiến Long hồn Mộc là của Trường Ly Kiếm Tông các nàng, thì sự tình liền dễ làm, muốn luận về bối phận, thì bối phận của nàng có thể so với Tử Dong còn lớn hơn!
- Cái này. . . . Ta không làm chủ được.
Tử Dong chân nhân trực tiếp xua tay.
- Hả? Ngươi không làm chủ được?
Hoả Vũ nhìn chằm chằm Tử Dong chân nhân, ánh mắt u oán.
- Ngươi chẳng lẽ còn chưa có lấy được phi kiếm truyền tin ta đưa cho ngươi sao? Nơi này. . . . . Đều là của vị sư thúc tổ chúng ta, không chỉ nói ngươi, cho dù là Thái Hư Kiếm Cảnh, nghĩ muốn động đến gỗ này, cũng phải được lão nhân gia hắn gật đầu.
Tử Dong chân nhân suy nghĩ, Hoả Vũ sợ là còn chưa có gặp qua Lý Nguyên Thần.
Thẳng thắn cũng sẽ không giải thích.
Thời điểm lúc trước, một đám kiếm chủ tại Triều Dương Phong, chỉ kém chưa có đem cả thư khố bay qua, thứ nhất là vì Lý Nguyên Thần, là vì Trường Ly Kiếm Tông, thứ hai tự nhiên cũng là vì bản thân.
Chỉ cần cùng Lý Nguyên Thần qua lại gần gũi một tí, thì Long Hồn Mộc còn không phải là có dễ như trở bàn tay sao!
Hiện giờ Hoả Vũ đưa tay chỉ chỉ, cho dù hắn nguyện ý, thì kiếm chủ chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý!
- Lão nhân gia? Tiểu Tử Dong nhà ngươi sao không có chút thật thà nào vậy!! Ta vừa rồi còn thấy hắn!!
- Ngươi nói. . . . Vừa rồi?
- Ừ, ngay tại vừa rồi, ta còn ở Tây Hải. . . . Ở trên Thái A Kiếm Chu của hắn. . . . .
Hoả Vũ dứt lời, ánh mắt liền dại ra, rốt cuộc nói cũng không nên lời.
Vừa rồi nàng vẫn đang còn nhớ thương đến Long Hồn Mộc, thế mà lại thiếu chút nữa quên mất một việc--
Nơi này là Trường Ly Kiếm Tông!
Là Tiểu Vong Phong!
Khoảng cách đến Tây Hải, xa trăm triệu dặm!
Vừa rồi?
Tây Hải?
Chuyện gì đây?
Tử Dong chân nhân hoàn toàn hồ đồ.
Nếu Hoả Vũ đã từng ở trên Thái A Kiếm Chu của Lý Nguyên Thần, như vậy thì, hai người hẳn là đã gặp qua!
Ngay tại vừa rồi!
Ngay tại Tây Hải!
- Ta đi tìm hắn!
Hoả vũ trơ mắt nhìn Long Hồn Mộc khắp đất, một cánh tay của nàng đã lộ ra, sắp nhịn không nổi. Lời nói chưa dứt âm, nháy mắt tiếp theo, cả ngươi đã hoá thành một đạo phi hồng, cấp tốc lướt đi.
- . . . .
Nhìn bóng dáng Hoả Vũ rời đi, Tử Dong chân nhân lăng lăng không nói.
Đây lại là trực tiếp chạy về Tây Hải!
Luận tốc độ, luận bạo phát, tu hành giả tu vi cao về sau, quả thật là trực tiếp chạy có thể nhanh hơn.
Chỉ là ở trong mắt hắn, thì con mẹ nó quá không có phong độ, cũng quá mất thân phận rồi.
. . . . . .
Thịnh Cổ Trai.
- Đó chính là Thâm Uyên Cự Chu của Tây Hải sao?
Lý Nguyên Thần đứng ở cửa sổ tầng bảy, dõi mắt trông về phía xa.
Cực xa xa, sóng biển xanh biếc, có một quang ảnh có chút mông lung càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, dần dần hiện ra độ cao cao chót vót. Bến tàu cao mấy chục trượng, tựa như một thành thị, bị cự thú thâm hải gù ở trên lưng, xa xa chạy đến.
- Công tử, trà lạnh, muốn hay không thay cái mới cho ngài?
Một bên, một lão giả cung kính nói.
- Không cần.
Lý Nguyên Thần thuận miệng nói.
- Ngài chờ thêm một lát, chủ tử nhà ta sẽ tới.
- Ừ.
Lý Nguyên Thần gật đầu, hắn đã đợi thật lâu, cũng không để ý việc chờ thêm một lát.
Hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn, mơ hồ cảm nhận được một chút lực lượng dao động kỳ quái, cường đại vô cùng, cực kỳ quỷ dị, còn chưa tới gần, liền đã làm cho người ta cảm giác được loại khí tức như của mãnh thú.
Quả nhiên, nhóm người này sợ là có huyết mạch bất phàm.
Hắn hơi trầm ngâm suy tư.
Thịnh Cổ Trai là ai, hắn trước khi đến đại khái vẫn là có biết một ít.
Nhóm người này cùng tông môn khác nhau.
Được xưng là trường sinh thế gia.
Tông môn chú ý là quảng nạp thế gian, chỉ cần tư chất tốt, tâm tính tốt, cơ bản là sẽ được thu làm môn hạ. Mà nhóm người này của Thịnh Cổ Trai, cùng với quý tộc trong ấn tượng phương tây trước kia của hắn giống nhau, luôn luôn có một phạm vi thuộc về mình.
Coi trọng nhất, đơn giản là hai chữ.
Huyết mạch.
Vô luận là nam hôn nữ giá, cơ hồ đều chỉ sẽ lấy người của mấy đại thị tộc.
Thậm chí là, họ hàng gần.
Người bình thường muốn đánh vào cơ bản là không có khả năng.
Những người này bởi vì có quan hệ với huyết mạch viễn cổ, dòng chảy của thị tộc dài, thực lực cũng sẽ thường là cường hãn vô cùng, hơn nữa trong lúc mấy đại thế gia các bên lui tới, hình thành một phạm vi khép kín, bởi vậy thực lực cũng là phi phàm.
Ở bên kia Thái Hư Kiếm Cảnh, cũng có thể bằng vào thực lực của bản thân, có được một mảnh lãnh thổ thuộc về bản thân.
Cho dù là không có chính thức tiếp xúc, hiện tại hắn đã có thể hoàn toàn xác định.
Người đứng ở sau lưng Thịnh Cổ Trai, tất nhiên là một trong tứ đại trường sinh thế gia.