Chương 75: Thật ra. . . . . Rất đơn giản

Quả đúng là. . . . Một điểm khí tức cũng đều không cảm ứng được.

Lúc nào, mà Trường Ly Kiếm Tông lại có pháp quyết liễm tức cường đại như thế?

Đường Vũ Tiên chậm rãi tiêu sái đi qua.

Người của Trường Ly Kiếm Tông xưa nay kiếm khí đều sắc bén, sắc sảo, mỗi người đều làm cho người ta cảm giác được một loại như lợi kiếm, mà bên cửa sổ, bóng dáng màu xanh nhạt xa xa đang nhìn Tây Hải phía xa, thoáng như một người thường.

Nếu không phải nàng biết đối phương đến từ Trường Ly Kiếm Tông, thì nàng căn bản sẽ không tin tưởng.

Cả Tây Hải, những người trẻ tuổi có thể làm cho nàng nhìn không thấu cũng chỉ có hai người.

Tây Hải Lạc Thần.

Còn có Diêm Quyết đến từ Hạo Thiên Thành!

Hai người đều là thiên kiêu vô song!

- Tiểu thư, vị này chính là người lần này đến từ Trường Ly Kiếm Tông tới.

Lão giả cung kính, hành lễ nói.

- Nguyên lai là Đường tiểu thư.

Lý Nguyên Thần khẽ gật đầu, cực có lễ nghi.

- Không biết công tử lần này tiến đến Thịnh Cổ Trai chúng ta là có chuyện gì?

Đường Vũ tiên chậm rãi đi tới, chỉ là nàng không có đi đến trên chủ toạ, ngược lại là hướng bên cửa sổ lại gần, cho dù nàng có thể hoàn toàn lẩn tránh mà dò xét, nhưng một pháp quyết thần diệu khó lường như thế, nàng rất muốn quan sát ở cự li gần hơn.

Lấy tu vi của nàng, hẳn là có thể nhìn ra một ít manh mối cùng dấu tích.

- Cũng có không có đại sự gì, chỉ là trong lòng có một ít nghi vấn nho nhỏ, nghĩ muốn thỉnh giáo một chút. . . . . .

- Ah? Nếu đơn giản như vậy, thì ta có thể thay giải đáp.

Đường Vũ Tiên đứng ở bên người Lý Nguyên Thần, tinh tế cảm ứng, chỉ là một ít nghi vấn nhỏ, thật cũng không sao, Trường Ly Kiếm Tông chung quy vẫn là cùng Đường gia bọn họ có chút giao tình, vô luận là bên ngoài, còn có trong Thái Hư Kiếm Cảnh.

Nhưng nếu quá mức thâm ảo, thì nàng sẽ có thể không giải đáp.

Thịnh Cổ Trai cũng có quy củ của chính nó.

Làm sao mọi người có thể dùng nhiều tiền hơn, hướng Thịnh Cổ Trai mua các loại tin tức, bí tân, bất quá đại đa số thời điểm, đều ở nội điện bí mật mà cử hành, bình thường cũng chỉ có giao dịch về tin tức.

Vô luận là tin tức gì, Thịnh Cổ Trai đều sẽ không hỏi nhiều.

Mà người đến mua tin tức, cũng thường hay không lộ ra chân thân.

- Hẳn là không khó.

Lý Nguyên Thần cười cười.

Người khác có lẽ rất khó giải đáp nghi vấn của hắn. Nhưng phía sau Thịnh Cổ Trai, chính là tứ đại trường sinh thế gia, mấy cái thế gia này mỗi một cái đều có từ xa xưa, động cái là bắt nguồn từ mấy vạn năm.

Coi như là những thượng cổ bí tân, chỉ sợ cũng sẽ biết.

Lúc trước người của Thái Hư Kiếm Cảnh bảo hắn đến Thịnh Cổ Trai, nghĩ đến hẳn là nguyên nhân này.

Hắn dừng một chút, nói :

- Kỳ thật ta cũng chỉ là đối với thần thuật sư có chút hứng thú.

- Thần thuật sư sao?

Đường Vũ Tiên trên mặt lơ đãng hiện lên một tia kinh ý, đây là một từ ngữ rất mịt mờ, cho dù là nàng, cũng là trước đó không lâu mới biết đến, Thận Cảnh kia cùng thần thuật có quan hệ với nhau, bởi vậy nên mới cố ý đi sâu vào điều tra một ít.

Bằng không, cho dù là nàng, chỉ sợ nhất thời nửa cái cũng tiếp xúc không đến.

Người bình thường liền lại càng không cần nói đến.

Nàng dừng một chút, lại mở miệng.

- Sự tình này quả thật người bình thường sẽ không biết, dù sao thì trên đời này thật đúng là có không mấy thần thuật sư.

- Vì cái gì?

- Thần thuật sư thật sự thần diệu vô cùng, nhắc tay một cái pháp trận tự thành. . . . .

Đường Vũ Tiên êm tai nói, thay Lý Nguyên Thần tinh tế giải thích.

- Mà nếu muốn trở thành thần thuật sư, tu vi ít nhất cũng phải là Chân Thánh Cảnh!

- Thì ra là thế.

Lý Nguyên Thần vừa nghe, nháy mắt liền đã hiểu được.

Chân Thánh Cảnh, cơ hồ đó là cái trần nhà ở thế giới bên ngoài.

Trừ cao thủ Chân Thánh giống như Tử Dong toạ trấn tông môn ra, thì đại đa số cao thủ Chân Thánh, chắc hẳn đều ở bên kia Thái Hư Kiếm Cảnh, ở phương thế giới bên ngoài tất nhiên là quá nhỏ.

Về phần thần thuật sư liền càng ít.

Có lẽ chỉ xuất hiện ở bên kia Thái Hư Kiếm Cảnh.

Suy tư một chút, hắn liền đã sơ lược đoán được, muốn trở thành thần thuật sư, nhất định là cần đem Thánh Vực luyện đến cực hạn. Nói vậy cũng chỉ có Thánh Vực luyện đến cực hạn, mới có thể trong lúc nhấc tay, pháp trận tự thành.

Mà điểm này, đại khái còn chỉ là yêu cầu cơ bản nhất!

Muốn trở thành thần thuật sư, ngoại trừ việc có tu vi Chân Thánh siêu tuyệt, thì tất nhiên còn phải có thiên phú pháp trận cực cường!

Như vậy liền càng khó!

Đương nhiên, hắn hiển nhiên là ngoại lệ.

Với hắn mà nói, pháp trận cũng gần như chính là một cái kỹ năng mà thôi, chủ động hoặc là bị động.

Vẻn vẹn chỉ giống như một cái công tắc.

- Nói như vậy, thì thần thuật sư có thể tự do khống chế pháp trận lớn nhỏ?

Lý Nguyên Thần nghĩ nghĩ, đưa ra một câu hỏi.

- Cái này. . . . Có lẽ. . . .Hẳn là. . . . Không thể đi. . . . .

Đường Vũ Tiên nghĩ nghĩ, có chút sửng sốt.

Chỉ cần thực lực cường hãn, Thánh Vực đủ cường đại thôi, còn cần phải khống chế sao?

Pháp trận chẳng lẽ không phải là càng lớn càng tốt sao?

Nàng không hiểu.

Thật ra cho dù là nàng, thì hiểu biết về thần thuật sự cũng là quá ít.

- Cũng vậy.

Lý Nguyên Thần cúi đầu, trong lòng trầm ngâm.

Trên đời này có thể chỉ có một mình hắn là cần không chế pháp trận lớn nhỏ.

Nếu Huyền Thuỷ Trận khống chế đạt tới cực hạn, chỉ cần bao trùm ngoài cơ thể làn da của chính hắn, đại khái có thể sẽ giống như một khôi giáp, phòng ngự mạnh mẽ. Nếu là Kinh Lôi Trận, chẳng lẽ còn có thể không chế lớn nhỏ của của kinh lôi sao?

Hắn cũng có chút đau đầu.

Có lẽ, ngay từ đầu đây đã là một phương hướng sai lầm.

- Thật ra, công tử ngược lại có thể đi đến Thận Cảnh nhìn xem.

Một bên, lão giả thấy Lý Nguyên Thần đau khổ trầm ngâm, liền đề nghị nói.

- Thận Cảnh?

- Phải, Thận Cảnh kia trong truyền thuyết là do một vị thần thuật sư thời thượng cổ tuyệt địa thông thiên, tạo ra mà thành, nói không chừng bên trong còn có một ít vật thần diệu, có thể giúp thần thuật sư đề thăng lực khống chế của bản thân đối với pháp trận. . . . . .

- Không biết Thận Cảnh kia là nơi nào?

Lý Nguyên Thần chân mày cau lại, mơ hồ có một tia hứng thú.

Ngay cả thử còn chưa có thử qua, nếu cứ buông như vậy, liền rất đáng tiếc.

Đó cũng không phải là tác phong làm việc của hắn.

- Ngay tại phiến hải vực. . . . .

Đường vũ Tiên đưa ngón tay chỉ ra bên ngoài.

Xa xa là một mảnh màu xanh dập dờn bồng bềnh, trong lúc nói chuyện, lại nhiều thêm một Thâm Uyên Cự Chu.

- Bất quá hiện giờ Thâm Uyên Cự Chu của Tây Hải Thánh Địa nếu đã xuất hiện, cũng liền mang ý nghĩa phía hải vực này phải cấm hải, mà Thận Cảnh rất nhanh cũng sẽ xuất hiện, ngươi ngay cả Thận Cảnh cũng không biết, chẳng lẽ Tây Hải lần này không có mời các ngươi?

- Cần mời sao?

Lý Nguyên Thần cau mày, xa xa cảm ứng.

Ngay tại phía trên phiến hải vực, ẩn ẩn cảm giác được gì đó.

Thoáng như một khe rãnh hư không, càng lúc càng lớn.

- Đúng vậy, kỳ thật mỗi lần Tây Hải đều mời không ít người, không có mời tự nhiên là vào không được.

- Thứ đó. . . . Ta nhưng lại không có.

Lý Nguyên Thần cau mày.

- Được rồi, nếu công tử đã đối với thần thuật sư có hứng thú như thế, thì thật ra nội điện Thịnh Cổ Trai chúng ta hẳn là còn có không ít tư liệu bí quyển lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, không biết công tử có hứng thú hay không?

Đường Vũ Tiên làm như vô ý mà thuận miệng hỏi.

Nội điện bọn họ quả thật là còn có không ít bí tân viễn cổ.

- Ah? Không biết là muốn đại giới gì?

Lý Nguyên Thần nháy mắt liền có hứng thú.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nhưng Thịnh Cổ Trai cho dù là cùng Trường Ly Kiếm Tông có giao tình, thì bí quyển thượng cổ này chỉ sợ cũng không dễ dàng tới tay.

- Kỳ thật chỉ là một ít thượng cổ bí tân về thần thuật sư mà thôi, không bằng như này, chỉ cần công tử giải đáp một nghi vấn trong lòng Vũ Tiên, tư liệu bí cuốn coi như đưa cho công tử cũng không sao.

- Vấn đề gì?

Lý Nguyên Thần tò mò.

Một nghi vấn mà có thể đổi với tư liệu bí quyển thượng cổ, thì nhất định là không đơn giản!

Về phần rốt cuộc đổi hay không đổi, thì phải thận trọng suy nghĩ một chút.

- Không biết công tử làm như thế nào mà khí tức trên người một chút cũng không có a?

Đường Vũ Tiên trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng hỏi.

- . . . . . Thật ra. . . . .

Lý Nguyên Thần ngây dại.

- Thật ra. . . . . Rất đơn giản.

- Rất đơn giản?

Lão giả cũng lại gần, rất có hứng thú.

- Đúng, thật ra rất đơn giản, chỉ cần cẩn thủ linh đài là có thể.

- . . . . . .

Đường Vũ Tiên mơ hồ có chút đứng không nổi, chỉ kém không có phun một búng máu ra.

Nàng vốn còn tưởng là tâm bí quyết gì khá lắm, hoặc có thể là đại bí mật gì đó. Mới nghĩ muốn lấy tư liệu bí quyển thượng cổ về thần thuật sư đi đổi, không nghĩ tới cái này ai ai cũng đều biết, đơn giản nhất!

Loại phương pháp này cho dù biết cũng là không có ý nghĩa gì!

Đóng linh đài, ở nhà mình hay nơi nào đó bình thường thì cũng là hoàn hảo đi. Nhưng một khi tới nơi khác, không chỉ nói tiến nhập các loại bí cảnh tu hành, cho dù là ra ngoài hành tẩu không cầm quyền, cũng giống như là muốn chết không khác gì nhau!

Coi như là Thịnh Cổ Trai bọn họ, người bình thường tiến vào chỉ sợ cũng sẽ không đóng linh đài.

Phòng người phòng tâm.

Huống chi là một khi đóng linh đài, cơ hồ liền tương đương với không tu hành!

. . . . . .

Xa xa.

Một nhã gian, cổ điển đại khí.

- Liễu sư thúc, ngài làm sao vậy. . . . ?

Tề Phong Vũ rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi Liễu Tẫn Không bên cạnh.

- Kia là Thái A Kiếm Chu của Trường Ly Kiếm Tông! Kia là Thái A Kiếm Chu của Trường Ly Kiếm Tông!!

Liễu Tẫn Không ở trong phòng vòng qua vòng lại bước bước, ngoài miệng không ngừng thì thào.

- Đúng vậy, kia quả thật là phải. . . . .

Tề Phóng Vũ có chút không rõ.

Thái A Kiếm Chu cùng Tiên Chu Hoạ Phảng của Chân Vũ Tiên Tông bọn họ nhưng thật ra giống nhau, chỉ là loại bảo cụ phi hành này, duy nhất khác nhau ở chỗ là Thái A Kiếm Chu lại tượng trưng cho thân phận chưởng môn Trường Ly Kiếm Tông.

- Nhất định là ma đầu Lý Nguyên Thần đến! Nhất định là hắn!!

Từ khi thấy chiếc thuyền Thái A Kiếm Chu, Liễu Tẫn Không liền đã bắt đầu lo sợ bất an.

Cùng Lý Nguyên Thần đứng ở cùng một nơi, quá mẹ nó không an toàn.

- Sư thúc, đó chính là thứ nhiều lần tượng trưng cho chưởng môn Trường Ly Kiếm Tông, có lẽ là Tử Dong chưởng môn tự mình đến. Xem chừng hình như là đi Thịnh Cổ Trai, có phải hay không là hắn, thì đi qua nhìn liền biết.