Chương 73: Ân oán của các ngươi thì tự các ngươi giải quyết đi

- Nơi đó hẳn là Thương Lan Thành.

Lý Nguyên Thần dõi mắt trông về phía xa, xa xa, một toà cổ thành cự đại đứng vững ở cảng biển.

Còn chưa tới gần, một cỗ khí nội tình lâu đời cùng rộng lớn của toà cổ thành ngàn năm đập vào mặt mà đến.

Lại cực xa xa nữa, là một mảnh biển rộng bao la.

Tất nhiên là Tây Hải không thể nghi ngờ.

- . . . . . Vẫn là trực tiếp đi tìm người của Thịnh Cổ Trai đi.

Không trung, Lý Nguyên Thần suy tư.

Lúc trước Sở Nam Diễn có cùng hắn đại khái đề cập qua một ít, Trường Ly Kiếm Tông từ trước đến nay cùng với người Đường Gia của Thịnh Cổ Trai có chút giao tình. Chỉ cần hắn đi tới Thịnh Cổ Trai, đưa ra thân phận, liền có thể nhìn thấy người của Thịnh Cổ Trai.

Đến lúc đó tự nhiên cũng có thể đạt được đáp án về pháp trận mà hắn muốn.

Cũng có thể đạt được rất nhiều tin tức về thần thuật sư, thậm chí là về thao tác lớn nhỏ pháp trận.

Đương nhiên, kỳ thật coi như là Tây Hải, thực ra thì cũng có người của Trường Ly Kiếm Tông bọn họ.

Ở Tây Hải gì mà vật Hoa Thiên Bảo, phúc địa thông linh, các loại tài nguyên tu hành đều cực kỳ phong phú.

Không chỉ nói Trường Ly Kiếm Tông bọn họ, cho dù là tông môn, thánh địa khác, thường thường cũng có không ít người.

Dùng cách nói của người hiện đại, thì Thương Lan Thành chính là một cái thương hội lớn.

Là một hải cảng thành thị đại hình.

Các đại tông môn tụ tập một đường, theo nhu cầu mà trao đổi. Tỉ như Vân Kiếm Mộc của Trường Ly Kiếm Tông bọn họ, Vân Mộc Tâm ngàn năm, còn có Xích Vũ Vẫn Tinh của Hoả Vũ Phong, nghe nói đều có thể ở trong này bán ra với giá cao.

. . . . . .

Thịnh Cổ Trai.

Tầng cao nhất, một nhã gian tinh xảo.

Một loạt thị nữ được sắp xếp theo một hàng ngang, trong tay bưng đủ loại linh thạch, huyền tinh, ngũ sắc sặc sỡ.

Tất cả là một số ít vật liệu về rèn luyện khí.

Người trẻ tuổi ngồi ở chủ vị tên là Đường Vũ Phi, mi thanh mục tú, hắn đưa một ngón tay ra nói.

- Hoả cô nương, Thất Sắc Huyền Tinh, Xích Lân Tâm. . . . Đồ của ngươi đều ở đây, về phần Hoả Đồng Mộc ngàn năm kia thật ra có chút khó giải quyết. . . . .

Ánh mắt hắn hơi nheo lại, vẫn đánh giá nữ tử trẻ tuổi bên cạnh.

Nữ tử ước chừng hơn hai mươi, dáng người bốc hoả, một thân hà thưởng đẹp mắt, chí khí bao la.

- Đồ vật kia ta thật không phải cần quá gấp.

Hoả Vũ đi tới, trong lúc bước đi, dáng vẻ động lòng người, từng bước từng bước đều tinh tế.

Hoả Đồng Mộc ngàn năm kia so với Vân Mộc Tâm ngàn năm của Trường Ly Kiếm Tông bọn họ còn muốn tốt hơn!

Tự nhiên là không phải có thể đạt được dễ dàng như vậy.

- Hội Thận Cảnh kia sẽ mở, nói không chừng. . . . Có thể gặp được.

Nói chuyện là một nữ tử trẻ tuổi khác ở bên cạnh, một ngụm một ngụm, nhàn nhã uống trà thơm, cử chỉ tao nhã, xinh đẹp.

Trong lúc nói chuyện, Hoả Vũ đột nhiên nhướng máy, liếc mắt phía bên ngoài một cái.

Cửa, bên ngoài bình phong, một thị nữ đứng ở bên ngoài vừa qua.

Là thị nữ bên người nàng từ Bích Ẩn Phong mang ra.

- Chuyện gì?

- Hồi tiểu thư, thu được phi tín truyền thư của chưởng môn chân nhân. . . . Người Trường Ly Kiếm Tông tới. . . . .Bảo tiểu thư tự mình. . . . Tự mình tiếp. . . .

Thị nữ đứng ở cửa bình phong run run, hoàn toàn nói không nên lời.

Hử?

Một bên, Đường Vũ Phi cùng Đường Vũ Tiên hai người sửng sốt.

Người khác có lẽ không biết Hoả Vũ thân phận gì, nhưng bọn họ vẫn là biết đến.

Bên ngoài Hoả Vũ là phong chi chủ của Bích Ẩn Phong ở Trường Ly Kiếm Tông.

Trên thực tế, lại được sinh ra và lớn lên tại Thái Hư Kiếm Cảnh, thân phận phi phàm!

Cho dù là chưởng môn đương kim - Tử Dong của Trường Ly Kiếm Tông có đến đây, chỉ sợ cũng không có tư cách để cho Hoả Vũ tự mình tiếp!

- Bảo ta? Tự mình?

Cả người Hoả Vũ sửng sốt tại chỗ.

- Đúng vậy. . . . Hồi tiểu thư, hắn hẳn là rất nhanh sẽ đến. . . . .

Thị nữ cúi đầu, hoàn toàn không dám nói thêm gì nữa.

- Hình như là có chuyện như vậy.

Đường Vũ Tiên nghĩ tới.

- Lúc trước Trường Ly Kiếm Tông các ngươi cũng gửi thư cho chúng ta, nói là có người muốn đến gặp Thịnh Cổ Trai chúng ta. . . . Hay là có vấn đề gì rồi?

- Tiểu thư, ngài. . . Ngài. . . . Tự mình xem đi. . . . .

Thị nữ đáp lời, chìa tay đưa lá thư trên tay qua.

Trên thư nói rõ ràng, người tới là đệ tử chân truyền của chưởng môn khai sơn Trường Ly Kiếm Tông, bảo Hoả Vũ tự mình đi nghênh đón vị sư thúc tổ này, chỉ là những lời này, coi như là nàng đi theo Hoả Vũ nhiều năm, cũng hoàn toàn nói không nên lời.

Hoả Vũ đưa tay ra, lá thư kia liền tới lòng bàn tay nàng.

Nàng càng nhìn, trên mặt càng âm tình bất định.

- Đáng chết! Thế mà lại bảo ta tự mình đi nghênh đón hắn!

Hoả Vũ quát lớn một tiếng.

Chỉ là tuỳ tay vỗ, cái bàn bên cạnh trong nháy mắt hoá thành hư vô.

Nháy mắt tiếp theo, nàng giơ tay lên, trang thư tín trong tay tức thì hoá thành những điểm kiếm quang, tiêu thất.

- Người của Trường Ly Kiếm Tông. . . . Thế mà lại bảo Bích Ẩn Phong chi chủ là ngươi tự mình đi tiếp?

Đường Vũ Phi trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

- Tốt! Xem ta tiếp hắn như thế nào!

Hoả Vũ oán hận một tiếng.

Dứt lời, cả người tiêu thất tại chỗ.

- Người nào lại lớn đến như thế. . . . Cư nhiên lại bảo Hoả Vũ tự mình đi tiếp?

Đường Vũ Tiên lắc đầu cười.

- Tiểu muội, chúng ta muốn hay không đi qua nhìn xem?

- Không đi.

Đường Vũ Tiên khoát tay, một chút hứng thú cũng không có, Thịnh Cổ Trai bọn họ cùng Trường Ly Kiếm Tông cũng chỉ là có chút giao tình, chỉ là người của Trường Ly Kiếm Tông, còn không đáng giá để Thịnh Cổ Trai bọn họ hưng sư động chúng.

Cho dù là Hoả Vũ, bọn họ sở dĩ đợi như là khách quý, cũng bởi vì Hoả Vũ là người từ Thái Hư Kiếm Cảnh đi ra.

Nhìn trúng chỉ là lai lịch của Hoả Vũ.

Chỉ là người của Trường Ly Kiếm Tông, coi như là Tử Dong chân nhân tự mình đến, cũng không đáng giá để Thịnh Cổ Trai bọn họ hưng sư động chúng.

- Ngươi không đi bồi nàng sao, ta thấy ngươi mấy ngày nay chính là đang cùng nàng. . . .

Đường Vũ Tiên giống như cố ý vô tình nói.

Tâm tư của sư huynh nhà nàng, nàng tại sai lại không rõ.

- Đi, tự nhiên là phải đi qua nhìn xem.

Đường Vũ Phi cười cười nói.

. . . . . .

Xa xa, Lý Nguyên Thần khống chế Thái A Kiếm Chu, đứng trên không trung, xa xa đánh giá.

Đột nhiên, hắn nhướng mày.

Nháy mắt tiếp theo, hắn chỉ là vừa quay đầu lại, phía trên Thái A Kiếm Chu đã nhiều hơn một người.

Hơn một nữ tử trẻ tuổi.

Nổi giận đùng đùng.

- Ngươi chính là Lý Nguyên Thần?

- Phải, ngươi là. . . . . ?

Lý Nguyên Thần mỉm cười, mơ hồ đoán được một ít, đối phương chỉ là đừng ở nơi đó, liền tựa như một thanh tuyệt thế danh kiếm tuốt khỏi vỏ, lộ ra phong mang.

Đây là người của Trường Ly Kiếm Tông.

Trước khi đến đây, Sở Nam Diễn cùng hắn đại khái nói một chút.

Nói là Thương Lan Thành có kiếm chủ của Bích Ẩn Phong tại.

Bây giờ xem ra, tất nhiên đây chính là vị tiểu tỷ tỷ kia rồi.

- Xem ra tiểu Tử Dong rõ là cam lòng, thế mà lại đem Thái A Kiếm Chu mà những chưởng môn Trường Ly Kiếm Tông mới có thể giữ được giao cho ngươi.

Hoả Vũ biến sắc.

- Bất quá ngươi nếu muốn chỉ bằng một cái bối phận mà muốn bảo ta gọi ngươi một tiếng sư thúc tổ, vậy ngươi nghĩ sai rồi!

Sư thúc tổ?

Tiểu Tử Dong?

Khoé miệng Lý Nguyên Thần lộ một tia bất đắc dĩ, nhất thời cũng có chút cầm không được chủ định, nếu đối phương có thể thu được tin tức từ Trường Ly Kiếm Tông, tính ra, thì đại khái cũng đã kêu hắn một tiếng sư huynh hoặc là sư đệ.

Hiện giờ xem ra, đối phương chỉ sợ là bị tiểu Tử Dong hãm hại a.

- Vậy ý tứ của ngươi là?

Lý Nguyên Thần có chút dở khóc dở cười.

Không hề nghi ngờ, là Tử Dong cố ý làm như vậy.

Tuyệt đối là cố ý!

- Chúng ta đánh một trận là được, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, muốn kêu ta gọi ngươi là gì cũng được!

Hoả Vũ thẳng thắn.

- Không cần, ngươi không phải là đối thủ của ta.

Lý Nguyên Thần khoát tay, trong ân oán của tiểu Tử Dong cùng Hoả Vũ, hắn là một người ngoài sẽ không nhúng tay vào.

- Cuồng vọng!

Hoả Vũ quát một tiếng.

Nháy mắt tiếp theo, chiến ý cả người lẫm liệt.

Kiếm ý cường đại bộc phát ra, hư không vỡ vụn, vân hải chấn động.

Chỉ là hai chữ còn chưa nói xong, phía trên Thái A Kiếm Chu, dường như có một điểm vầng sáng của pháp trận loé lên.

Đây là?

Trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nháy mắt tiếp theo, trước mắt của nàng đột nhiên trời đất quay cuồng.

Người của nàng cũng là biến mất không thấy, bên tai ẩn ẩn truyền đến một câu--

- Ân oán của các ngươi, các ngươi tự mình trở về mà giải quyết đi.

Hả?

Cỗ khí tức cường đại này. . . . . ?

Cách đó không xa, Tử Dong chân nhân ở Triều Dương phong không tự chủ được mà mày nhăn lại.