Chương 60: Cánh tay này. . . . Tặng cho ngươi.

Lý Nguyên Thần từng bước từng bước một đi tới.

Một bước mười bậc mà lên, ánh mắt lạnh thấu xương như phong.

Sinh vật khủng bố trên bầu trời rốt cuộc có phải hay không là Thiên Kiếp của hắn, coi như là hắn, cũng chỉ có nói có thể là. Người khác có lẽ thấy không rõ tu vi của hắn, nhưng dưới đáy lòng hắn vẫn là nắm được.

Hắn hiện tại, tu vi khoảng cách siêu việt Nhập Thánh thực ra cũng chỉ có một đường ngăn cách.

Nhiều nhất cũng chỉ là một tổ kiến hoặc là mấy tổ kiến khác nhau.

Hoặc là, một ổ người.

Bất quá với hắn mà nói, cái này đã không trọng yếu.

Nguyên tắc của hắn luôn luôn đơn giản, ngươi tới chém ta, ta liền chém ngươi.

Không chỉ nói chỉ là một sinh vật hư không quỷ dị kia, mà chính là xuống biển lên trời cũng như nhau!

Cho tới bây giờ, ngồi chờ chết cũng không phải là phong cách của hắn!

Đương nhiên, nếu đây là Thiên Kiếp của người khác, với hắn mà nói vậy thì càng hoàn mỹ!

Phía dưới sơn đạo, một đám người hốt hoảng chạy trốn.

- Không phải nói Kinh Lôi Trận chỉ có chín đạo kinh lôi sao?

- Các ngươi xác định đây là Kinh Lôi Trận?

Lạc Thanh Dao nhất thời cũng không biết có nên hay không vui sướng khi có người gặp hoạ.

Thời điểm lúc trước, bên trong cả trận pháp cũng chỉ có một mình nàng bị phân biệt đối xử, trên đầu không có lúc nào là không đính mấy trăm đạo kinh lôi! Hiện giờ, tình huống hoàn toàn phản về!

Chỉ là trong nháy mắt, vô số đạo kinh lôi trên trời trực tiếp đánh xuống, không khác biệt gì nàng!

Thấy nhóm người sắp gặp khổ mà chính mình chịu qua, nếu không phải tình huống không cho phép, thì nàng chỉ sợ đã cười ra tiếng.

Kinh Lôi Trận này xem ra uy lực lại biến cường!

Cũng không biết hắn rốt cuộc là làm như thế nào. . . .

Trong lòng nàng âm thầm tán thưởng, nhún người, cả người cấp tốc hướng phía ngoài tung bay.

Không có Hãm Vân Trận vây, lấy tu vi của nàng tự nhiên là có thể thoải mái thoát vây.

Cho dù là kinh lôi phía trên trời, đối với nàng mà nói, cũng cơ bản là không có ảnh hưởng quá lớn.

-

- Thanh Dao? Bên trong thế nào. . . . Người không sao chứ?

Phía xa có một thân ảnh tuyệt mỹ theo sơn môn lướt tới, Cố Bắc Hàn đứng phía xa đánh một câu thăm hỏi.

Sơn môn Tiểu Vong Phong, người bên trong như ong vỡ tổ, hốt hoảng chạy ra ngoài.

- Không có việc gì.

Lạc Thanh Dao thân hình một túng, trong nháy mắt liền tới bên người mấy người.

- Đúng rồi, cái trận pháp kia thế nào?

Cố Bắc Hàn nhịn không được liếc mắt đánh giá Lạc Thanh Dao.

Lạc Thanh Dao trước mắt liền như thay đổi thành người khác.

Lúc trước, cả trên người nàng đều sắc bén lợi hại, làm như ai cũng không phục, tựa như một đoá tường vi, xinh đẹp lại gai góc, hiện tại chỉ là ngắn ngủi một trận, khí chất cả người hình như nhu hoà hơn nhiều.

- Pháp trận kia. . . . .Vẫn được. . . .

Lạc Thanh Dao nhíu mi, nhăn mặt, hoàn toàn không muốn bàn lại.

Mới từ phía dưới Thiên Kiếp chạy đến, có thể nhặt được cái mạng về đã là không tồi rồi.

- Xem ra đây không phải là Kinh Lôi Trận. . . . Kinh Lôi Trận không có uy lực như vậy.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đưa mắt nhìn.

Cách đó không xa, một trận kinh lôi điên cuồng ầm ầm loạn tạc, không ít người chỉ hận không thể phi ngựa trở mình chạy. Tu vi cao thì thi triển các loại thần thông, lật đật chạy trốn, người tu vi thấp, thì cơ hồ đứng thẳng cũng không xong.

- Lý Nguyên Thần. . . . Ngươi không phải đã nói. . . . Sẽ thả chúng ta đi sao. . . .

- Lý Nguyên Thần, ngươi không biết giữ chữ tín. . . .

- Các ngươi yên tâm, lời ta nói luôn luôn giữ lời!

Lý Nguyên Thần đầu không quay mà nói.

Trong giây lát, trên ngươi hắn làm như có một đạo vầng sáng của thuỷ nhưng lại là màu sữa nhộn nhạo hiển hiện,

Như là ánh trăng trong sáng, êm dịu.

Làm cho người ta vô tận khoan khoái.

- Đó là. . . . . ?

Lạc Thanh Dao không thể tin vào hai mắt của mình, mơ hồ nhìn ra.

Là Bất Lão Thánh Tuyền của Tây Hải các nàng.

Rốt giống, nhưng lại không quá giống.

- Thiên Lạp, đây là pháp trận gì?

- Ta vừa rồi thụ thương. . . . Thế mà lại trực tiếp khôi phục?

Đám người phía dưới, vừa rồi vẫn còn bị kinh lôi công kích đến cơ hồ không động chân được.

Nhưng khi thuỷ quang nhu hoà hiển hiện, chỉ là ngắn ngủi mấy thở dốc, một đám người chỉ cảm thấy trên người thoải mái từng đợt, như là ngâm mình trong ôn tuyền, lực lượng toàn thân ẩn ẩn hồi phục, sinh cơ dạt dào.

Nháy mắt tiếp theo, bầu trời ẩn ẩn lần nữa nổi lên từng trận lôi minh.

Một đám người không chút suy nghĩ, hận không thể mọc thêm mấy cái chân, co cẳng chạy về hướng bên ngoài núi!

- Quả nhiên là như thế sao?

Bên trên bảng thông báo có các loại thông báo thần tốc đổi mới, Lý Nguyên Thần tuyệt không ngoài ý muốn.

Ngay tại vừa rồi, trung cấp Huyền Thuỷ Trận của hắn dĩ nhiên là có thêm một thuộc tính phụ.

Bất Lão Thánh Tuyền.

Truyền thuyết về Bất Lão Thánh Tuyền ở nơi sâu trong Tây Hải linh vận vô cùng, tạo hoá thiên địa, chỉ cần một giọt nước liền đủ để bạch cốt sinh cơ. Đối với nữ nhân mà nói, sau khi ngâm qua sẽ là thanh xuân vĩnh lưu, phú hoa vạn năm.

Đương nhiên, pháp trận của hắn hiện tại cũng chỉ là trung cấp mà thôi.

Nhiều nhất chỉ là thêm vào một thuộc tính phụ.

Bất quá với hắn, như vậy là đã đủ rồi!

Chỉ cần lại ở trên người bản thân thí nghiệm sơ qua một chút, là có thể đưa ra kết luận viên mãn.

- Liễu sư thúc, kia rốt cuộc là thứ gì?

Hình Phương Thư từ đầu tới cuối vẫn chỉ gắt gao nhìn con mắt trên bầu trời.

Cho dù khoảng cách hư không ngàn dặm, hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp bách trí mạng, sắp thở không nổi.

- Khẳng định là thứ gì đó ở bên kia.

Liễu Tẫn Không vẻ mặt ngưng trọng.

- Bên kia?

Hình Phương Thư, Cố Bắc Hàn, Lạc Thanh Dao ba người đều run lên trong lòng, lấy loại tu vi như bọn họ, thì từng người ở tông môn, đều có thể đa đa thiểu thiểu tiếp xúc đến một ít bí tân trên thượng tầng.

Hai chữ "bên kia" là tối kỵ, kiêng kỵ!

- Đúng vậy, thứ này khẳng định là thứ gì đó ở bên kia.

Liễu Tẫn Không trong lòng nặng trĩu, thân thể không tự chủ được phát lạnh từng đợt.

Coi như là hắn, siêu việt Nhập Thánh, cũng không có tư cách tiếp xúc đến nhiều.

Bất quá ở trong sinh mệnh dài đằng đẵng của hắn, hắn cũng nhiều nhiều ít ít có nghe qua một ít.

Bên trong trí nhớ mơ hồ cũng chỉ có bốn chữ.

Thứ Nguyên Chi Khích.

Hắn duy nhất biết đến là, nơi đó có vô số sinh vật cấm kỵ, khủng bố tuyệt luân, kinh tủng thế gian. Mỗi một con đi vào phiến thổ địa này đều đủ để khiến cho thế gian rung chuyển, vận vật tịch diệt, núi sông lật đổ.

Nơi đó là lãnh địa của cường giả!

Nếu muốn bằng vào thực lực bản thân đặt chân đến nơi cấm kỵ đấy, thì ít nhất phải là Chân Thánh Cảnh! Lấy thực lực của hắn, cho dù chỉ là tiếp xúc hư không nơi đó, chỉ sợ một cái tiếp xúc sẽ nháy mắt hoá thành một bãi máu, thân tiêu đạo vẫn.

Ngàn vạn năm trôi qua, những người mạnh nhất thế gian, đều ở nơi đó!

Mà hiện giờ, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một con!

- Xem ra nói Kiếp Thánh hư vô phiếu miểu, cũng không chỉ là truyền thuyết mà thôi. . . . .

Hắn cảm thán.

Muốn thành tựu Kiếp Thánh, quá khó.

- Lý Nguyên Thần kia. . . . ?

Lạc Thanh Dao hỏi, nếu chỉ là Thiên Kiếp của Lý Nguyên Thần, thì dù sinh vật cấm kỵ có xuất hiện, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ biến mất. Dù sao, đó vốn không phải là sinh vật của thế giới này.

- Không có hi vọng, coi như là một vạn Nhập Thánh cường giả, cũng không có một tí hi vọng nào!

Liễu Tẫn Không trong lòng bi thương.

Đó không phải là sinh vật mà nhóm bọn hắn, cũng không phải Lý Nguyên Thần hiện tại có thể chống đỡ.

Hắn dừng một chút.

- Lý Nguyên Thần hắn rất mạnh! Là người trẻ tuổi mạnh nhất mà lão phu từng gặp qua! Nhưng. . . . Chống lại sinh vật cấm kỵ đó, cho dù hắn có siêu việt Nhập Thánh, cũng không phải là đối thủ của nó!

Điểm này, hắn phi thường chắc chắn!

Bởi vì không có tu vi Chân Thánh Cảnh, thì thứ mà sinh vật cấm kỵ thương tổn sẽ chỉ là linh!

Tuyệt địa của linh!

Một vạn cái Lý Nguyên Thần, cũng không phải đối thủ của nó!

Trong lúc nói chuyện, bầu trời dường như có đạo ánh mắt phóng xuống.

Xuyên qua ngàn dặm hư không.

Tựa như một lưỡi đao sắc bén vô song, một kiếm chém tới!

Trong nháy mắt, hư không sụp đổ, khí tức huỷ diệt phô thiên cái địa!

Vô số người sắc mặt kinh biến.

Oanh!

Vô số người sắc mặt kinh biến, lộ ra vẻ kinh hãi run rẩy, trong hư không, con mắt kia chỉ là phóng xuống một đạo ánh mắt, cả Tiểu Vong Phong liền đã phân thành hai nửa, khe rãnh cự đại vẫn theo dưới nền đất kéo dài ra.

Chỉ là trong giây lát, cả trung tâm Tiểu Vong Phong liền đã thành vách núi cheo leo!

Vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy!

- Cái này. . . . Đây là uy lực của sinh vật cấm kỵ sao?

Lạc Thanh Dao kinh hãi đứng tại chỗ.

Nàng vẫn gắt gao nhìn chăm chú về phương xa.

Ngay tại vừa rồi, Lý Nguyên Thần trên bậc thang hư ảo, thậm chí trốn cũng không trốn! Ánh mắt kia chỉ là theo bên người Lý Nguyên Thần xẹt qua, một cánh tay trái của Lý Nguyên Thần, liền trực tiếp hoá thành hư vô!

Kia chính là nhục thân mà ngay cả danh kiếm Trấn Ngục cũng có thể đều cứng rắn chống chọi!

Hiện giờ, trong nháy mắt liền đã hoá thành cát bụi!

- Tên họ Lý này. . . Cũng không trốn sao. . . .

Trong mắt nàng lộ vẻ không hiểu.

Lấy thực lực của Lý Nguyên Thần, công kích vừa rồi tuyệt có thể tránh qua!

Nàng nhìn về phía Lý Nguyên Thần, chỉ thấy Lý Nguyên Thần đứng trên bậc thang hư ảo, nhìn cánh tay bị chặt đứt, dường như không cảm thụ được sự khống khổ, trong ánh mắt chẳng những không có sợ hãi, thậm chí còn mang theo một tia vui sướng.

Mang theo một tia sung sướng của sự thoả mãn!

Giây lát sau, Lý Nguyên Thần ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.

- Ngươi rất mạnh. . . Cánh tay này coi như là thí nghiệm phẩm. . . . Tặng cho ngươi. . . .

--------------------------------

Đa tạ vị đạo hữu - jackthegreatIV - đã tặng TLT.

--------------------------------

** Ta xin đính chính, bộ truyện này được dịch từ bên bản raw đàng hoàng nên những gì các ngươi đang đọc là được dịch sang 99%, không có một tí gì gọi là sửa chữa, thêm loạn, hay là ghi sai cả. Có sai thì sai bên tác giả, không phải ta.

Về 1% còn lại là ta thêm vài từ vào để cho các ngươi đọc vào nó dễ hiểu hơn. Những ai cảm thấy đọc bộ truyện này có các loại đọc tên hay tu vi gì đó loạn quá thì cố thích ứng, không thích ứng được thì dừng, hãy click back. Đừng có cố quá rồi thành quá cố.

Xin chân thành cảm ơn!