【Độ thuần thục của ngài đối với Kinh Lôi Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
. . . . . .
【Độ thuần thục của ngài đối với Hãm Vân Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
. . . . . .
Lý Nguyên Thần một bên treo máy xoát độ thuần thục kỹ năng, một bên ngưng mắt nhìn về phía hư không xa xôi.
Thiên địa biến sắc, cả bầu trời là một mảnh âm trầm.
Nơi đó nhất định có thứ gì đó, làm cho hắn trong lòng kiêng kị.
Hử?
Hắn theo bản năng cẩn thận kiểm tra bảng thông báo phía trên đang không ngừng nhảy lên từng cái mới.
Không có linh lực phản hồi.
Lúc này đây, hắn hiển nhiên rất cẩn thận.
Chỉ là xoát xoát độ thuần thục kỹ năng, nhiều nhất chỉ là hao phí một ít thời gian mà thôi.
Hắn cũng không có sốt ruột.
Cho nên dù cho là Kinh Lôi Trận, cũng tận lực đi công kích tu hành giả có tu vi cao. Một ít tu hành giả tu vi thấp, hắn lại cơ hồ hoàn toàn không có đi để ý tới, chỉ là dùng để xoát xoát độ thuần thục của Hãm Vân Trận.
Chỉ cần xử lý thích đáng, thì cho dù có lại nhiều người, cũng sẽ không có thắng bại.
Không có thắng bại, sẽ không có linh lực thưởng rồi phản hồi.
Hiện giờ tu vi của hắn vẫn là Hợp Thần tứ trọng cảnh, một chút cũng không có biến hoá.
Điểm khác nhau duy nhất cũng gần như chính là hấp thu Thiên Địa Kiếp Hoả bên trong thanh danh kiếm Trấn Ngục.
Nhục thân thêm mạnh.
Ẩn ẩn trong đó, dù cho là Kiếp Hoả trong thân thể của hắn, cũng là trở nên rục rịch.
- Là bởi vì. . . Thiên Địa Kiếp Hoả trong thân thể biến nhiều hơn?
- Sau đó thiên địa giao cảm trở thành một tầng thứ sâu hơn?
- Xem ra ta đối với Thiên Kiếp trên đời này. . . Phải đổi mới định nghĩa a.
Hắn ngẩng đầu.
Bên trong bầu trời, bất tri bất giác đã sắp hoàn toàn u ám đi.
Áp lực cực điểm.
Tầng thứ, tu vi của hắn hiện tại, cho dù nhất thời tâm huyết dâng trào, thường thường cũng không phải là bắn tên không đích.
Hắn không thể không nhìn Thiên Kiếp lại một lần nữa mà tự hỏi.
"Kiếp" này khái niệm của hắn cũng không xa lạ.
Bên trong cả Tây Du Thần Thoại, ở khúc dạo đầu, Bồ Đề Lão Tổ liền giảng giải cái gì là "Tam tai cửu Kiếp" cho Tôn Ngộ Không. Cho dù là bên trong các loại tiên nhân cường đại, thường thường cũng cần độ kiếp.
Khác biệt duy nhất cũng không có bao nhiêu.
Ấn tượng sâu nhất của hắn, là thời điểm Như Lai Phật Tổ giáo huấn Tôn Ngộ Không, từng đề cập, Ngọc Đế thuở nhỏ tu trì, khổ lịch qua một ngàn bảy trăm năm mươi Kiếp, cuối cùng mới có thành tựu tôn vị Ngọc Hoàng Thượng Đế.
Đem đi so sánh, thì Kiếp bình thường của tiên nhân, cơ hồ đều là hàng đơn vị số.
- Kiếp của thế giới này. . . . . . ?
Lý Nguyên Thần không hiểu nhíu mày.
Trong lúc mơ hồ, dường như đã nhìn ra một chút bản chất.
Kiếp cũng không phải trừng phạt, không phải huỷ diệt.
Cũng không phải tai ách.
Ngọc Đế sở dĩ đạt thành tựu tôn vị, chắc chắn không phải bởi vì vượt qua hơn một ngàn Kiếp, thực lực cường đại, mà là bởi vì hơn một ngàn Kiếp này, mỗi một lần đều thông qua khảo nghiệm của đại đạo thiên địa vô thượng, cuối cùng mới có thể đạt thành tựu tôn vị vô thượng.
Nếu hắn đoán đúng, thì Kiếp hẳn là một loại khảo nghiệm.
Là một loại chọn lựa của đại đạo thiên địa hạo nhiên!
- Kiếp của thế giới này. . . . Là ý chí của thiên địa vô thượng dùng để tuyển nhân đi. . . . . . ?
- Sẽ không phải là muốn ta cũng phải độ hơn một ngàn Kiếp chứ. . . . . ?
Hắn bất đắc dĩ cười.
Loại chuyện hơn một ngàn Kiếp hiển nhiên không có khả năng.
Bất quá hiện giờ hắn đã cơ hồ có thể hoàn toàn xác định, tao ngộ của hắn đối với Kiếp, sớm đã vượt qua tất cả định nghĩa cùng phạm trù đối với Thiên Kiếp của phàm nhân trên đời này. Điểm này có thể từ giọt hắc thuỷ kia mà nhìn ra.
Hắn chỉ là không biết, con đường này cuối cùng sẽ đi về hướng phương nào.
Thế nhưng không hề nghi ngờ, con đường trước mặt của hắn hiện tại, ở bên trong vô tận năm tháng, sớm đã không biết bao nhiêu năm không ai đi qua, tất cả mọi người trên đời này nhất định là chưa từng xem qua phong cảnh của nó.
Mà Kiếp Thánh, chắc hẳn cũng chỉ là một đạo nhập môn.
Về phần cuối cùng là đi hướng nào nơi nào, không đi vào, thì vĩnh viễn sẽ không biết.
- Thế giới này. . . . . Hình như càng ngày càng thú vị. . . . .
Ánh mắt hắn nhảy vào phía hư không xa xôi, trong mắt dần dần nghiền ngẫm.
Trong lúc đó, cả thiên địa đã hoàn toàn tối sầm xuống.
Trong nháy mắt, vô số người không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, phía trên đám mây là một mảnh tối đen, quỷ dị, năng lượng cường đại dường như đang không ngừng tràn ra, phô thiên cái địa.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức kinh khủng này.
Như núi áp đỉnh.
Phía trên đám mây phảng phất như đã biến thành một mảnh tai ách, hư không tàn lụi, vạn vật tịch diệt.
Không ai biết đó là gì.
Liếc một cái qua, không có điểm cuối, tựa như một vực sâu hắc sắc vô cùng vô tận. Cả thế giới cũng bởi vì cỗ khí tức hắc ám này buông xuống mà bất an, thiên địa rung chuyển, ngay cả hư không cũng giống như đang không ngừng bị đè ép, biến dạng.
- Chưởng môn. . . . . Thứ này. . . .
Chỉ là đứng phía xa quan vọng, một đám kiếm chủ đều lộ vẻ phát run trong lòng.
- Kia có thể là. . . . . thứ gì đó ở bên kia Thái Hư Kiếm Cảnh. . . . .
Tử Dong chân nhân cau mày.
Nháy mắt tiếp theo, vài vị kiếm chủ biến sắc, đồng tử co rút lại.
Dù cho là bọn họ, cũng không thể không kiêng kị.
Tuy rằng đám người còn không biết đó rốt cuộc là thứ gì, nhưng nhất định là tồn tại mà bọn họ không thể lý giải! Là đại quỷ dị, là đại tai hoạ, coi như là đám kiếm chủ bọn họ, cũng không có tư cách tiếp xúc tới!
Cho dù là chưởng môn chân nhân, cũng chỉ mơ hồ nghe qua một ít đầu mối.
Cực kỳ mơ hồ.
Nơi đó cực kỳ đáng sợ, biết đến càng nhiều, cũng lại càng nguy hiểm.
Tâm thần Lạc Thanh Dao không tự chủ được mà run rẩy.
Bất tri bất giác, kinh lôi trên đầu nàng đã biến mất, Hãm Vân Trận, cũng đã biến mất.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì!
Sở dĩ biến mất, cũng đại khái gần như chính là bởi vì Lý Nguyên Thần cảm nhận được nguy hiểm.
Nhóm người bọn họ, đã không có tư cách tái nhập vào mắt của Lý Nguyên Thần.
Vậy tới cùng là nguy hiểm thế nào, mà ngay cả Lý Nguyên Thần, loại quái vật khủng bố như này, cũng thật sâu kiêng kị?
Nàng ngẩng đầu, trong hư không, trong lúc lặng yên đã nhiều thêm một con mắt.
To lớn vô cùng.
Quan sát thế giới này, ánh mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt chỉ là phóng xuống, liền đã khiến kẻ khác lạnh lẽo đến cực điểm!
Không hiểu sao, tim nàng lại đập liên tục, trong lòng là một mảnh xao động, cực kỳ bất an.
Đây là thiên phú bản năng của bộ tộc các nàng, gặp được sinh vật càng cường đại, thân thể sẽ theo bản năng mà nôn nóng bất an. Loại cảm giác này, dù cho ở trên người Lý Nguyên Thần cũng không có phát sinh qua.
Không sai biệt lắm, thì con mắt trên bầu trời kia nhất định là một loại sinh vật cường đại!
Tầng thứ sinh mệnh cực cao, vượt xa xa thế giới này!
Chỉ là vừa xuất hiện đó là thiên địa biến sắc, hư không chấn động, đây chính là uy nghiêm của sinh vật đỉnh cấp!
- Lý Nguyên Thần. . . . Kia rốt cuộc là thứ gì. . . . .
Thanh âm nàng run rẩy.
Nếu nơi này có một người có thể giải đáp được nghi hoặc của nàng, thì người kia, liền nhất định là Lý Nguyên Thần.
- Kia hẳn là Thiên Kiếp của ta.
Lý Nguyên Thần nhìn về nơi xa, không ngừng suy tư, hết sức thản nhiên.
Loại đồ vật này hiển nhiên không phải là thứ mà pháp trận trung cấp có thể ứng phó, cho nên hắn nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp liền thu lại Kinh Lôi Trận cùng Hãm Vân Trận.
- Thiên Kiếp. . . . . !
Trong tâm của Lý Thanh Dao kém tí sụp đổ.
Kia chính là Thiên Kiếp của Kiếp Thánh!
Huống chi bây giờ bốn phía nơi này còn có ngàn vạn người!
Tây Hải Thánh Địa các nàng truyền thừa vạn năm, cũng chưa từng xuất hiện qua loại Thiên Kiếp quỷ dị như này!
Cái này đã không phải Thiên Kiếp mà người như các nàng có thể lý giải!
- Người này. . . . Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!!
Lạc Thanh Dao ngây ngơ nhìn Lý Nguyên Thần.
Cho dù trên đời này cho tới bây giờ chưa có ai có thể lý giải Thiên Kiếp gia thân, nhưng Lý Nguyên Thần vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh.
- Lý Nguyên Thần, chúng ta. . . . Chúng ta thu hồi chiến thiếp. . . . Mời ngươi thả chúng ta ra ngoài. . . . .
- Phải. . . . Chúng ta thu hồi chiến thiếp. . . . .
- Mời ngươi. . . Mời ngươi thả chúng ta ra ngoài.
Phía dưới sơn đạo, vô số người chỉ là nhìn một cái liền đã kinh hồn táng đảm.
Chuyện tới bây giờ, tất cả mọi người đều cơ hồ đã biết rõ trong lòng, không có Lý Nguyên Thần gật đầu, thì nhóm người bọn họ tất nhiên sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này.
- Không thành vấn đề, ta tha các ngươi đi, bất quá. . . . .
- Bất quá cái gì?
Lạc Thanh Dao lo lắng.
- Bất quá các ngươi còn phải giúp ta một việc.
Lý Nguyên Thần nói xong, quay người lại, từng bước đi tới.
- Giúp?
Lạc Thanh Dao không hiểu.
Chợt trong lúc đó, dường như có một cỗ pháp lực cường đại mênh mông buông xuống.
Cả người nàng sợ hãi ngây tại chỗ.
Thần thông pháp lực cường đại mãnh liệt mênh mông, như là sóng lớn ngập trời, trong nháy mắt liền đã bao phủ cả Tiểu Vong Phong! Thần thông pháp lực không ngừng ngưng tụ lại hầu như đã hoàn toàn thành thực thể, thành bậc thang!
Lý Nguyên Thần đã đạp mười bậc mà lên.
Lấy một loại nhịp bước huyền diệu, một đường hướng về phía trước.
Lên bầu trời.
Là Chân Vũ Bộ của Chân Vũ Tiên Tông.
- Đây mới là thực lực thật sự của hắn sao. . . . . ?
Cả trong lòng Lạc Thanh Dao trong nháy mắt tan nát, Lý Nguyên Thần khi đánh với nhóm người bọn họ, dù cho là đồng thời thi triển hai cái pháp trận quỷ dị khó lường như thế, nhưng từ đầu tới cuối, chỉ sợ ngay cả nửa thành thực lực cũng chưa dùng!
Hiện giờ chống lại Thiên Kiếp khủng bố khó lường kia, rốt cuộc cũng nghiêm túc!
Lúc này đây rốt cuộc cũng toàn lực!
Đây mới là thực lực chân chính của Lý Nguyên Thần!
- Lạc sư muội, hắn tới cùng là muốn chúng ta giúp hắn cái gì?
- Ta cũng không biết, nhưng mặc kệ thế nào, hắn khẳng định sẽ không lại ngăn chúng ta, chúng ta trực tiếp đi ra ngoài đã.
Lạc Thanh Dao không chút suy nghĩ, trực tiếp quay đầu.
Phải lập tức rời khỏi nơi này.
Chỉ là nàng vừa mới bước, bầu trời đã biến thành một màu kim sắc như hải.
Tầng tầng thiên lôi ỉu xìu đánh xuống.
--------------------------------
Đa tạ vị đạo hữu - ThienTHanh611 - đã tặng TLT.
--------------------------------