- Chúng ta phải khiêu chiến Lý Nguyên Thần!
- Chúng ta phải khiêu chiến Lý Nguyên Thần!
- Lúc trước hắn chính là nói muốn khiêu chiến mọi người chúng ta!
- Không sai, chúng ta chính là muốn khiêu chiến Lý Nguyên Thần!
- Chúng ta phải khiêu chiến Lý Nguyên Thần!
Thanh âm một sóng lại một sóng tới, một đám người gào to đủ kiểu, thanh thế lợi hại.
Cả đỉnh núi phảng phất như đều bị chấn động.
- Các ngươi. . . .
Dưới chân núi Tiểu Vong Phong, đệ tử thủ phong kinh sợ, thân hình run cầm cập. Tuy rằng tại lúc trước, bọn họ sớm đã thu được tin, sẽ có người đến khiêu chiến tân sư thúc của Tiểu Vong Phong bọn họ.
Lý Nguyên Thần.
Nhưng mà không nghĩ tới, lại sẽ có nhiều người đến như vậy a!
Đầu người toàn động, vai kề vai đi lên.
Nhìn thấy đám người gần như là điên cuồng này, cho dù là bọn họ, cũng kém chút không động được chân.
Ngắn ngủi một trận, cả dưới chân núi họp lại một đám đông mãnh liệt.
Chiến thiếp đỏ đỏ bên trên bàn lại trong lúc lặng yên mà xếp lên như núi, rơi đầy đất!
Người, cũng càng ngày càng nhiều.
Dựa theo quy củ, cho dù Trước Ly Kiếm Tông bọn họ lần này có mở rộng cửa phương tiện, nhưng những nơi giống như Tiểu Vong Phong - nội môn, thì người khác không được mời, hoặc là người quen dẫn dắt, cũng là không có tư cách đi vào.
Nhưng là hiện giờ, nhóm người này chính là danh chính ngôn thuận!!
Mang chiến thiếp đến một cách khoa trương như này!
Nhóm người này thật sự là đến khiêu chiến sao?
Đệ tử thủ vệ một đám hai mặt nhìn nhau.
Cho dù là nhóm người này có xếp hàng khiêu chiến, e rằng cũng phải xếp đến mấy trăm năm sau!!!
Chỉ là phía trên sớm đã có lệnh, bọn họ cũng không thể không đi.
Vừa lúc mới bắt đầu, bọn họ còn muốn nhìn nhìn chiến thiếp, rồi đăng ký danh sách tông môn.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy đám người gần như điên cuồng này, danh sách đăng ký chỉ sợ lại không đủ dài để dùng!
- Ha ha, Lần này xem ra Lý Nguyên Thần tính sai a!
Cố Bắc Hàn đứng phía xa quan vọng.
Trên Tiểu Vong Phong làm lớn chuyện đến như vậy, tuy rằng hắn còn không biết rốt cuộc xảy ra cái gì, nhưng cũng là mặc kệ đó là cái gì, Tiểu Vong Phong cuối cùng vẫn là nội môn của Trường Ly Kiếm Tông, những người khác đều không được phép tự ý vào.
Nhưng hiện giờ, tình huống hiển nhiên là hoàn toàn bất đồng.
Tất cả mọi người đều là danh chính ngôn thuận đi vào làm người khiêu chiến nha!
Sau khi đi vào, thì có trời mới biết sẽ phát sinh cái gì.
Bên cạnh, trên mặt Hình Phương Thư lộ vẻ hơi khó xử, đám người bên trong, hắn thấy có không ít đệ tử của Chân Vũ Tiên Tông bọn họ, trong đó lại có thân ảnh mà hắn quen thuộc.
Người lần này cùng hắn đến để bồi hắn, sư thúc.
Liễu Tẫn Không.
Trong lúc nói chuyện, phía sau lại là một đạo quen thuộc từ xa lướt đến.
- Tề sư huynh?
- Làm sao, Tề Phóng Vũ, ngươi cũng muốn đi khiêu chiến a?
Cố Bắc Hàn quay đầu liếc mắt một cái.
- . . . . . Phải.
Tề Phóng Vũ chần chờ.
Sau khi thấy Lý Nguyên Thần ra tay, hắn hiển nhiên là đối với Lý Nguyên Thần sớm đã không có nửa điểm dũng khí, chẳng qua là hiện giờ cơ hội khó có được, từng trận long ngâm truyền đến từ trên Tiểu Vong Phong, vô cùng có khả năng Hoá Long Trì lại hiện thế.
Cho dù không đi khiêu chiến, cũng có thể nhân cơ hội lên đó nhìn xem.
Cơ hội khó có được.
Lúc này đây, người lên khiêu chiến sớm đã hơn ngàn vạn người, cũng không thiếu hắn.
Hắn đi hay không đều là không có quan hệ với việc quan trọng của hắn.
Dứt lời, trên mặt hắn dường như khẽ lộ vẻ xấu hổ, thân chợt loé, tiêu thất.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên đi khiêu chiến Lý Nguyên Thần a.
Cố Bắc Hàn cười cười.
Hắn nhưng thật ra không có tâm tư muốn đi khiêu chiến, chỉ là hiện giờ lần này lại có hơn ngàn vạn người, toàn bộ đều muốn khiêu chiến Lý Nguyên Thần, loại chuyện này chỉ sợ là mãi mãi đến nay, liền chưa bao giờ từng có qua!
Loại sự kiện truyền kỳ này, nói như thế nào thì cũng phải đi xem, tự mình kinh lịch một chút a.
Cho dù là cây cổ thụ mà hắn không biết tên đầy hấp dẫn kia, hắn cũng là rất muốn chính mắt kiến thức một chút.
Nhưng là hắn vừa mới chuyển thân, liền bị Hình Phương Thư một bên trực tiếp túm lại.
- Đừng đi.
Hình Phương Thư nói.
- Ngươi không cảm thấy là đầu gỗ này rất kỳ quái sao? Chỉ là cảm ứng từ phía xa, liền giống như long ngâm. Trên Tiểu Vong Phong hiện giờ, nói không chừng là Hoá Long Trì lại hiện nhân gian, Lý Nguyên thần kia chỉ tại bên trong có một ngày, nên loại chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Cố Bắc Hàn quan vọng xa xa, cực kỳ tâm động.
Trong lúc nói chuyện, lại có một đạo thân ảnh xinh đẹp từ xa lướt tới.
Hắn liếc một cái liền biết.
Đây là Lạc Thanh Dao.
Hắn trở lại nhìn Hình Phương Thư.
- Kia chính là Hoá Long Trì, Chân Long Quả, làm sao mà ngươi lại không động tâm a? Lạc Thanh Dao nhưng mà đã đi vào, ngươi chẳng lẽ không muốn chính mắt mình chứng kiến nàng cùng Lý Nguyên Thần giao chiến?
- Tâm động, quả thật rất tâm động.
Hình Phương Thư rất chi là thẳng thắn.
Từng đợt mùi thơm từ phương xa truyền đến, nói không động tâm thì có lẽ chính là lừa mình dối người.
- Dù sao nhiều người như vậy, chúng ta đi qua cũng chỉ có hai người chúng ta.
- Chuyện này. . . Chỉ sợ là không có đơn giản.
Hình Phương Thư lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói :
- Lý Nguyên Thần vốn chính là cố ý khiêu khích, muốn khiêu chiến mọi người, ngươi không biết tất cả mọi người cứ như vậy đi khiêu chiến hắn, là hoàn toàn thuận theo ý hắn sao?
- Quả thật vậy, trên Tiểu Kiếm Phong đột nhiên lại tràn ra biến cố lớn như vậy, sẽ không phải. . . . .
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Bắc lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Dám chắc chính là hắn. . . . !
Hình Phương Thư thật sâu hít một hơi.
Tiểu Vong Phong kia lớn vô cùng, cây rừng mọc thành bụi, bọn họ chỉ có hai người lén đi vào, cũng sẽ không có biến hoá gì. Nhưng nếu là Lý Nguyên Thần cố ý làm, thì trực giác nói cho hắn biết, vẫn là không nên can dự vào mới tốt.
Mơ hồ trong lúc đó, hắn ngửi được một mùi nguy nguy hiểm hiểm.
- Được rồi. . . . Chúng ta vẫn nên trước tiên ở bên ngoài xem thế nào đi.
Cố Bắc Hàn cũng trở nên cẩn thận.
Hai người đứng trên không trung cách đó không xa, lăng không đứng đó, đánh giá phía xa, rất nhanh hắn liền phát hiện trên núi mơ hồ không đúng.
- Phía trên làm sao lại đột nhiên có khói mây dày như vậy.
- . . . . Hình như tựa hồ còn đang mở rộng ra, hướng đến phía dưới chân núi mà khuếch trương. . . .
Hình Phương Thư tâm sinh cảnh giác.
. . . . . .
- Sư huynh. . . . Sư huynh. . . .
Đỉnh núi, Chu Đồng Vũ run rẩy đến lợi hại, cho dù là đang đứng bên cạnh Lý Nguyên Thần, còn đang cùng các nàng nói chuyện, nói cho các nàng. hắn vẫn sẽ ngay bên cạnh, bảo các nàng không nên cử động, nàng theo đó mà trấn định dần.
- Ngươi lại đang thí nghiệm cái gì nữa vậy. . . .Cái đồ chơi này?
Xích Diễm đứng yên, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Trong lúc mơ hồ, nàng cũng nhận thức được.
Là Hãm Vân Trận - Trung cấp phòng ngự.
Đây là một loại pháp trận mê huyễn, có thể làm cho người khác bất tri bất giác hãm sâu vào, cho dù nàng biết rõ Lý Nguyên Thần ngay tại bên cạnh, gần trong gang tấc, nhưng vẫn là cảm giác được như đang đứng trên chân trời ngàn dặm.
- Ừ. . . Hãm Vân Trận là chuẩn bị mới của ta, trước để ta thử xem. . . .
Lý Nguyên Thần nhẹ nhàng nói, an ủi mấy người.
- Sư huynh. . . . Bầu trời hình như có sấm sét kìa. . . . Sư huynh sẽ không phải lại muốn độ kiếp chứ!!?
Chu Đồng Vũ mơ hồ nghe thấy lôi minh, thần hồn nát thần tính.
Đi theo bên người Lý Nguyên Thần, cái thứ như Thiên Kiếp đều có thể tuỳ thời đánh xuống, không cần cái gì mà dự triệu cả!
Nguy Hiểm lắm a.
- Độ kiếp? Sẽ không, khoảng cách đến lần độ kiếp kế tiếp của ta còn sớm lắm!
Lý Nguyên Thần thề son thề sắt.
- Đồng sư muội không cần lo lắng, đây là nghiên cứu mới của ta - Kinh Lôi Trận, lấy ra để thử nước.
Kinh Lội Trận?
Lấy ra để thử nước a?
Thần sắc Xích Diễm hoảng hốt, nàng đã không thể hình dung nổi Lý Nguyên Thần là loại quái vật gì rồi. Hiện giờ, bên người nàng chính là người đang một bên thi triển Hãm Vân Trận, một bên lại cư nhiên đồng thời thi triển thêm công kích pháp trận.
Kinh Lôi Trận!
Đây rốt cuộc là dạng quái vật gì!!!
Nhớ tới sơ cấp Huyền Thuỷ Pháp Trận lúc trước, trong lòng nàng phát lạnh từng đợt.
Hiện giờ, đây chính là trung cấp pháp trận!
Một lần tận hai cái!
Tới trên tay Lý Nguyên Thần, có trời mới biết sẽ biến thành bộ dáng kinh khủng khiếp gì!
- Xem ra. . . . Kinh Lôi Trận này lấy để công kích Hãm Vân Trận của chính mình là hoàn toàn không có hiệu quả a. . . . .
- Theo trò chơi đến nói, xem như là công kích mục tiêu vô hiệu sao?
Lý Nguyên Thần suy tư, bởi vì Linh Hạc, Loan Điểu không ngừng tụ tập, còn có Xích Diễm, Chu Đồng Vũ, nên cấp bậc kỹ năng của Hãm Vân Trận mới tăng lên nhiều cấp như vậy. Đem đi so sánh, thì Kinh Lôi Trận vẫn là cấp 1, một chút điểm thuần thục cũng không có.
【Liễu Tẫn Không không cẩn thận đã lầm lỡ nhập Hãm Vân Trận ngài bày ra | Hiện đã bị lạc trong trận. 】
【Độ thuần thục của ngài đối với Hãm Vân Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
. . . . . .
【Liễu Tẫn Không không cẩn thận đã lầm lỡ nhập Hãm Vân Trận ngài bày ra | Hiện đã bị lạc trong trận. 】
【Độ thuần thục của ngài đối với Hãm Vân Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
- Hử? Người này?
- Ah, ngược lại vừa hảo. . . .
Lý Nguyên Thần trong lòng vừa động.
Trong lúc nói chuyện, bên trên có từng đợt thông báo cấp tốc nhảy lên.
Đem Xích Diễm cùng Chu Đồng Vũ đi so sánh, thì người này, tần suất cung cấp kỹ năng thuần thục như là xoát kinh nghiệm lúc bình thường a!!
Không sai biệt lắm, thì thực lực người này hơn xa Xích Diễm.
【Thông qua kiên trì không ngừng nỗ lực, ngài đã đối với Hãm Vân Trận dễ dàng chưởng khống giai đoạn thành thạo vô cùng. 】
【Ngài đã đem cấp bậc của kỹ năng Hãm Vân Trận tăng lên tới 20! 】
【Cấp bậc hiện tại : 20. 】
【Phạm vi : 4000 | Linh lực tiêu hao : 200 000/giây. 】
Mới cấp 20 liền tiêu hao 20 vạn linh lực mỗi giây?
-
Dưới chân núi.
Liễu Tẫn Không cau mày.
Lúc vừa mới bắt đầu, hắn nhưng thật ra không có quá mức để ý, chung quy chỉ là một cái Hãm Vân Trận - Trung cấp pháp trận, lấy thần thông pháp lực của hắn, có thể dễ dàng nhìn thấu. Nhưng khi mỗi lần hắn vừa mới đột phá được Hãm Vân, trong lúc đó tức thì lại biến hoá.
Thậm chí là, còn chưa có cân nhắc xong thì khói mây lại như theo thời gian mà biến hoá.
Cấp tốc tăng trưởng!
Mây khói bốn phía càng ngày càng đậm!
Dần dần, dù cho là hắn, cũng bắt đầu trở nên có chút lực bất tòng tâm.
Hả?
Đây chẳng lẽ không phải Hãm Vân Trận vô cùng đơn giản sao?
Làm sao lại có cảm giác nó một mực biến a?
Hắn vừa nhấc đầu, bầu trời dường như có một đạo lôi xẹt qua, muốn đánh xuống.
Trong Hãm Vân Trận. . . Như thế nào. . . . Lại mẹ nó còn có lôi nữaaaa!!!?
--------------------------------
**Đa tạ vị đạo hữu - lmhkkk - đã tặng TLT.
--------------------------------