【Ngài thi triển Kinh Lôi triệu hoán chín đạo thiên lôi đương công kích Liễu Tấn Không. 】
【Độ thuần thục của ngài đối với Kinh Lôi Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
. . . . . .
【Độ thuần thục của ngài đối với Kinh Lôi Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
. . . . . .
【Độ thuần thục của ngài đối với Kinh Lôi Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】
. . . . . .
Kinh Lôi Trận còn có thể dùng như vậy sao?
Xem ra là nhất thiết phải luyện đến ít nhất là cấp 100 nha!
Lý Nguyên Thần tinh tế thể nghiệm.
Loại kỹ năng chủ động thuần công kích này, thi triển lên hiển nhiên là cùng với phòng ngự pháp trận hoàn toàn bất đồng. Cho dù không có thần thông pháp lực dò xét bốn phía, thì hắn dường như cũng có tầm nhìn tuyệt đối của cả Kinh Lôi Trận.
Phạm vi tứ phía, nhìn không sót một thứ gì!
Loại thị giác này cực kỳ thần diệu a.
Không có thần thông pháp lực đổ ra, chỉ cần không chủ động công kích, cơ hồ là căn bản sẽ không bị ai phát hiện.
Thực quá rõ ràng, loại pháp trận như này lấy ra để dò xét mới là chân chính hữu dụng nhất!
Khuyết điểm duy nhất cũng vẻn vẹn chỉ có số lượng có thể triệu hoán thiên lôi quá ít.
Một lần chỉ có thể triệu hoán chín đạo thiên lôi kim sắc.
Đương nhiên, với hắn mà nói, loại khuyết điểm này rất dễ dàng để tìm phương pháp bù lại!
Miệng hắn mỉm cười.
Liễu Tẫn Không tu vi cao nhất, tốc độ cao nhất, hiện giờ cũng chỉ có hắn xông vào.
Lấy để xoát kinh nghiệm không thể nghi ngờ là vừa hảo!
. . . . . .
Xa xa, mây mù biến hoá lạ kì, một mảnh sương mù mênh mông.
Liễu Tẫn Không ngẩng đầu lên nhìn, trăm vạn câu hỏi vì sao phun ra.
Vô luận thấy thế nào, thì đây đều chỉ là một cái Hãm Vân Trận - Trung cấp phòng ngự rất đơn giản, bình thường hơn cả bình thường.
Thế mà như thế nào lại có lôi?
Bất quá nói đi nói lại thì cũng chỉ là vài đạo thiên lôi, còn không đủ để đả thương hắn mảy may.
Không đáng lo.
Xuy xuy! !
Trong lúc nói chuyện, vài đạo thiên lôi kim sắc lại đánh xuống.
Xuy xuy! !
Xuy xuy! !
Hở?
Này. . . Này rốt cuộc là pháp trận quỷ gì!?
Lơ đãng, trong mắt hắn nhiều thêm một tia sợ hãi.
Bên trong không trung, vừa mới bắt đầu còn chỉ là vài đạo thiên lôi có thể thấy được mắt thường, nhưng là giây lát sau, đạo thiên lôi này dường như là sản sinh, bắn đi ra, lấy một loại tốc độ mà mắt thường đều không thể nhìn rõ mà cấp tốc sinh sôi nẩy nở.
Nhanh chóng tăng trưởng!
Hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, bên trong không trung trong nháy mắt đều là một mảnh kim sắc như biển.
Sớm đã không biết là bao nhiêu thiên lôi!
Chi chít, tầng tầng lớp lớp!
Có lẽ là một ngàn đạo
Có lẽ là một vạn đạo.
Có lẽ là vô số đạo.
Căn bản không phân rõ!
Chẳng lẽ lão phu đang độ kiếp. . . . ?
Điều đó không có khả năng a!
Nháy mắt tiếp theo, hắn không chút suy nghĩ, cả ngươi tiêu thất.
Hãm Vân Trận này quá quỷ dị!
Lấy tu vi hắn hiện tại, sớm siêu việt Nhập Thánh, kỳ thật không chỉ nói là một cái Hãm Vân Trận, mà cho dù là thiên lôi đầy trời này, hắn chỉ cần mở ra Thánh Vực, đều có thể phá diệt trong nháy mắt!
Nhưng nơi này chung quy vẫn là Tiểu Vong Phong.
Là cấm địa của Trường Ly Kiếm Tông - nội môn.
Một đám người khiêu chiến Lý Nguyên Thần, nói ra nói vào thì cũng chỉ là một đám tiểu hài tử đánh nhau, lấy thân phận của hắn, tu vi, nếu là lén lút tiến vào nhìn thật ra cũng không sao, nhưng một khi mở ra Thánh Vực, tức thì sẽ bị bại lộ.
Đến lúc đó sẽ không phải là vấn đề của đám tiểu hài tử đánh nhau nữa.
Hậu quả khó lường.
- Cư nhiên lại chạy. . . . ?
- Quả nhiên là ta quá sốt ruột rồi. . . .
- Không nên bắt một cái Nhập Thánh cường giả đến liều mạng như là tuốt lông dê a. . . .
Lý Nguyên Thần thở dài trong lòng.
Lúc này đây, hắn rất là sốt ruột.
Nói cho cùng thì loại Nhập Thánh cường giả như này cũng quá khó chơi, cho dù có lại công kích nhiều thêm nữa cũng không thể đả thương được đối phương, tự nhiên cũng sẽ không phân ra thắng bại. Cho nên hắn không chút suy nghĩ, liền một lần xoát hơn ngàn cái Kinh Lôi Trận.
Vốn là nghĩ có thể trong một lần vớt một chuyến điểm kinh nghiệm.
Một lần Kinh Lôi Trận là 9 điểm kinh nghiệm, một khi thành công, thì một lần ít nhất là mấy ngàn điểm!
Không nghĩ tới đối phương lại xảo trá như vậy.
Trực tiếp bỏ chạy!
- Quả nhiên, nóng vội cũng ăn không hết đậu hủ nóng, lần sau tuốt. . . Phải từ từ a. . . .
Hắn nghĩ lại, rút ra bài học kinh nghiệm.
Ngắn ngủi qua đi, hắn đem ánh mắt hướng đến phía dưới chân núi xa xôi.
Trong lúc lơ đãng, đã có một đám người xông vào trước nhất.
Vọt đi lên.
Một đường sơn đạo hướng về phía trước uốn lượn, trên sơn đạo, một đám người thậm chí là đã trực tiếp tiếp xúc đến Hãm Vân Trận của hắn.
Hắn mày nhíu lại, liếc mắt xem xét trên bảng thông báo một cái.
Mặt trên không có thông báo gì.
Ửm?
Hãm Vân Trận cư nhiên lại đối với bọn họ không có hiệu quả?
Ánh mắt Lý Nguyên Thần ngưng tụ.
Trên núi, kỹ năng thuần thục Hãm Vân Trận vẫn còn đang tăng lên.
Phạm vi đã muốn hướng phía dưới chân núi mà khuếch tán.
Chỉ là trên sơn đạo, đám người kia đi tuốt đằng trước, giống như có thần phật toạ trấn, bất khả xâm phạm.
Mây khói tinh tế dày đặc như nước quỷ dị biến hoá, chính là khi đám người này tới gần, tức thì trong lúc đó tựa như bị bốc hơi.
Là một thanh kiếm?
Danh kiếm Trấn Ngục quả nhiên bất phàm.
Hắn suy tư một chút, rất nhanh liền đã hiểu ra.
Đó là danh kiếm Trấn Ngục, là tuyệt thế danh khí dùng để trấn áp Tây Hải Thánh Tuyền trong truyền thuyết, là từ Tây Hải Thánh Địa thu thập nên vô số bụi Thiên Địa Kiếp Hoả, trải qua vô số năm rèn luyện, lại từ một người thợ có danh rèn ra mà thành!
Chỉ là một cái trung cấp Hãm Vân Trận, lại há có thể cùng Thiên Địa Kiếp Hoả đánh đồng a!
Huống chi cấp bậc của Hãm Vân Trận chỉ là vừa mới bước, khoảng cách đến cấp 100 còn cách xa, nên nó quả là yếu đuối bất lực a.
Không trách không trách.
Nghĩ đến đây, hắn tâm tư vừa chuyển.
Toàn thân chợt bùng nổ một cỗ khí tức, như diễm như hoả.
Giây lát qua đi, tất cả mây khói quỷ dị biến hoá của Hãm Vân Trận bên ngươi hắn tiêu tán đi.
Cả đỉnh núi của Tiểu Kiếm Phong lộ ra hoàn toàn.
Quả là thế sao.
Hắn mỉm cười, tuyệt không ngoài ý muốn.
Loại đồ chơi như Thiên Địa Kiếp Hoả, trên người hắn nhưng là còn có nhiều hơn đó nha!
Vài lần Thiên Kiếp, Kiếp Hoả này đều là bị hắn hấp thu toàn bộ!
Tu hành giả trên đời này, hiện giờ chỉ sợ lấy hắn làm người có Thiên Địa Kiếp Hoả nhiều nhất!
Há lại một thanh danh kiếm có thể sánh bằng!
- Sư huynh. . . . . .
Chu Đồng Vũ cùng Xích Diễm đối mặt nhau.
Hai người rốt cuộc cũng là theo bên trong Hãm Vân Trận thoát ra.
- Nàng chính là Lạc Thanh Dao sao?
Lý Nguyên Thần nghĩ tới.
Lúc trước hắn ở nam thư lâu có xem qua một cuốn thư tịch, thấy được rất nhiều ghi chép về Tây Hải, tu hành giả bên trong Tây Hải, có rất nhiều người khác với nhân tộc, không ít người đều mang theo huyết thống yêu tộc.
Hiện giờ nữ tử này chỉ sợ cũng chính là như vậy.
Một bộ váy dài xanh da trời, đứng trên sơn đạo, dáng người cao gầy, mái tóc vờn theo gió, ngũ quan xinh xắn ẩn ẩn lộ ra phong cách của người nơi khác, chỉ là đứng ở đó, liền đã làm cho người người cảm nhận được sự áp bách cường đại.
. . . . . .
Dưới chân núi.
- Lạc sư muội.
Một đám người của Tây Hải Thánh Địa đi theo phía sau Lạc Thanh Dao, cung kính.
- Đây là trung cấp phòng ngự Hãm Vân Trận.
Một nam tử trẻ tuổi ở phía sau nhận ra.
- Lý Nguyên Thần không chừng là núp ở nơi nào đó, khống chế pháp trận.
- Chỉ là một cái trung cấp phòng ngự pháp trận mà thôi.
Lạc Thanh Dao hừ nhẹ một tiếng.
Từ đầu tới cuối, nàng ngay cả kiếm đều chưa có rút ra khỏi vỏ.
Chỉ là phía trên danh kiếm Trấn Ngục phát ra diễm khí nóng nóng, liền dễ dàng đem Hãm Vân Trận xung quanh hoàn toàn xua tan.
Dù sao cũng chỉ là một cái pháp trận trung cấp, nàng căn bản là không để ở trong mắt.
- Sư muội nói chí phải.
- Có điều. . . . Các ngươi tốt nhất vẫn là không nên đi lên. . . .
Ánh mắt của nàng nhìn về hướng đỉnh núi, bên trong ánh mắt lộ vẻ sầu lo.
Ngay tại vừa rồi, nàng cảm ứng được khí tức của thiên lôi.
Phi thường cường đại.
Phảng phất như có người đang độ kiếp.
Phải đề phòng.
Dần dần, người ở bốn phía sơn đạo, càng ngày càng gần.
- Xem ra Lý Nguyên Thần sớm đã có trù tính, ở trong này bày ra đại trận, một mực chờ chúng ta.
Một người trẻ tuổi bước tới.
- Chúng ta nếu là tuỳ tiện đi lên, sợ là phải dính bẫy của hắn.
- Cái này có thể là hộ sơn đại trận của Tiểu Vong Phong bọn họ.
Trong lúc nói chuyện, người trên sơn đạo càng ngày càng nhiều.
Chỉ là quan vọng ở phía xa, thì lại thấy mây khối trên núi đang không ngừng đổ xuống.
Còn đang cấp tốc khuếch trương.
- Chỉ là một cái Hãm Vân Trận? Lại khiến cho Tây Hải ngươi kiêng kị?
Phía sau sơn đạo, một người trẻ tuổi của Chân Vũ Tiên Tông nhẹ nhàng bước đến, lời lẽ khinh miệt, khiêu khích, thèm đòn.
- Xem ra người của Tây Hải Thánh Đại các ngươi cho dù là có danh khí trong tay, cũng không biết làm sao a.
- Triệu Tịch, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
Tề Phóng Vũ tiến lên hừ lạnh một tiếng.
- Tề sư huynh giáo huấn chí phải, là ta. . . Làm càn.
- Làm sao, ngươi cảm thấy được cái trung cấp Hãm Vân Trận này, làm khó được Lạc Thanh Dao ta sao?
Lạc Thanh Dao không tự giác, một tay cầm kiếm, vốn nàng cũng chỉ lo lắng thiên lôi, lại không nghĩ tới lại thấy đám người tông môn của chính mình lại tự tiện đi lên.
Nháy mắt tiếp theo, Trấn Ngục trong tay nàng rút khỏi vỏ.
Kiếm khí lay động, như là một đạo cầu vòng, theo hướng của sơn đạo, một đường hướng về phía trước!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm nhận được cỗ hơi nhiệt vô cùng nóng.
Tựa như là đang ở gần thái dương.
Kiếm quang lưu động, biển lửa chợt bùng lên.
Lạc Thanh Dao chỉ là tùy tay phát một kiếm, phân đứt hai đoạn, hoả diễm chi lực cường đại theo sơn đạo một đường tiến thẳng. Mây khói nguyên bản dày đặc sền sệt, lại giống như bốc hơi, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Oanh!
Khí tức nóng bỏng to lớn từng đợt mà tới, theo bốn phía sơn đạo cấp tốc lan rộng.
Ngay cả không khí cũng cháy.
Trong nháy mắt qua đi, tất cả khối mây của Hãm Vân Trận tiêu tán đi.
Đây là uy của danh kiếm a.
Vô số người trong lòng rung động.
Hãm Vân Trận cường đại như thế, ở trước mặt danh kiếm Trấn Ngục, cũng bất quá cũng chỉ cần một kiếm!
Trên núi ánh lửa nổi lên tứ phía.
Vô số Vân Kiếm Mộc như bị đốt, bùng cháy lên.
Chỉ còn lại đỉnh núi kia, vẫn như cũ là một mảnh xanh biếc trong suốt.
Bên trong mảnh xanh biếc ấy, có nhiều điểm kim quang loé lên.
Trong nháy mắt, mắt của vô số người như bị nóng cháy.
Đây chính là Linh Mộc của Vân Kiếm Mộc mà trên thế gian này có rất ít, linh vận mười phần, phi phàm vô cùng, kết quả ở dưới một kiếm của danh kiếm Trấn Ngục, tức thì đều bùng cháy lên, ngược lại là đám cây cối xanh biếc trong suốt kia.
Một sợi lá cũng không sao!
- Cái này là Long Hồn Mộc trong truyền thuyết sao. . . .
- Chẳng lẽ cái này có Chân Long Quả sắp chín?
Vô số ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn.
Hoá Long Trì cùng Chân Long Quả trong truyền thuyết, đối với đại đa số người mà nói, đều chỉ là truyền thuyết.
-
Đỉnh núi.
- Danh kiếm Trấn Ngục. . . Thực sự là quá cường đại.
Xích Diễm trong lòng cảm khái.
Danh kiếm Trấn Ngục, xuất một kiếm, tựa như Thiên Kiếp Lôi Hoả, cho dù là Vân Kiếm Mộc sinh trưởng vô số năm, cũng bất quả cùng gỗ mục không khác gì nhau. Chỉ là một kiếm, cả Tiểu Vong Phong liền chìm trong biển lửa!
Mà trong đó chỉ là một bộ phận lực lượng của danh kiếm Trấn Ngục!
Lực lượng của hoả!
Bên trong danh kiếm Trấn Ngục, còn ẩn chứa một phần lực lượng của thuỷ nữa.
Nó là đến từ Bất Lão Thánh Tuyền tại nơi sâu nhất của Tây Hải.
Trên không truyền đến từng đợt khí tức của liệt hoả, không ít Thải Dực Linh Hạc đều hoá thành tro bụi.
Rơi xuống.
- Làm sao vậy? Sư huynh. . . .
Chu Đồng Vũ ở bên cạnh quay đầu lại nhìn, Lý Nguyên Thần bên cạnh sắc mặt dường như không tốt lắm.
- Không sao chứ?
Ánh mắt Lý Nguyên Thần lạnh lẽo thấu xương.
Vốn là ở trong kế hoạch của hắn, là lợi dụng Thải Dực Loan Điểu trên trời đem đến xoát xoát độ thuần thục của Hãm Vân Trận, sau đó lại lợi dụng cấp bậc không ngừng bay lên, đem phạm vi của Hãm Vân Trận mở rộng, một đường xuống dưới, bao phủ mọi người.
Lại lợi dụng mọi người để xoát kinh nghiệm.
Thế mà hiện tại, con đường này hiển nhiên là không thể thực hiện được nữa.