Chương 14: Ba ngày. . . Quá dài, quá lâu.

Dọc theo đường đi

Lý Nguyên Thần chậm rãi bước

Cau mày, không ngừng trầm ngâm suy tư

Dị thời không ban nãy vẫn như cũ rõ mồn một trong mắt hắn, cái loại kiếm quang sắc bén không kẽ hở đó, nếu thay vì không phải là một cái Hợp Thần Cảnh cường giả như hắn thì chỉ sợ sớm đã bị trọng thương. Hắn phải tĩnh tâm, hồi tưởng lại mà tham ngộ.

Cái cơ hội giống như vậy, thật sự là rất khó gặp

Mà quan trọng hơn là. . . Ngay tại lúc đợt thí luyện chấm dứt

Hắn đã hoảng hốt nhìn thấy cái gì đó

Không thể tả được

Không thể biết được. . .

Nhưng là, hắn có thể cảm giác được!

Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái.

Dường như là có một thứ gì đó, tựa như là một hạt giống, đang mọc rễ nảy mầm

Từng chút, từng chút một hấp thu chất dinh dưỡng

Từ tốn sinh trưởng

- Trải qua lần dung hợp với Thiên Kiếp Lôi Hỏa, thân thể quả nhiên là không tầm thường!

- Năng lực khép lại cư nhiên lại mạnh mẽ như vậy . . !

Hắn chăm chú nhìn bản thân, theo hắn từng bước đi chầm chậm, toàn thân hắn, mỗi một tấc gân cốt giống như là đang nhúc nhích, tựa như là côn trùng sau đợt ngủ đông, theo một hồi xuân phong mà ngóc đầu dậy, tràn đầy sinh cơ

Tất cả sự đau đớn đang chậm rãi biến mất

Thân thể như được phục tô

Dần khép lại

Sau đó, trở nên cô đọng

- Nguyên Thần, ngươi cũng đừng có rầu rĩ không vui, không phải chỉ là không thành công nhập nội môn thôi sao? Ngươi xem này, tu vi của ta thế nhưng là cao hơn ngươi, nhưng không phải cũng là không thể nhập đấy sao? Hiện tại hai ta đều cùng nhập vào ngoại môn, vừa hảo, liền có bằng hữu cùng nhau chiếu cố a

Thấy Lý Nguyên Thần mặt co mày cáu, Tần Phong liền lên tiếng an ủi

- Ngươi xem ta giống như vậy sao?

Lý Nguyên Thần cười cười

Tần Phong là con cháu quan lại, bất quá cũng không phải là cái loại hoàn khố, mà có lẽ vì tư chất của hai người không có sai biệt lắm cho nên tu vi của hai người cho tới bây giờ cũng không có kém nhau, một đứa là Tẩy Tủy tam trọng, một đứa là Tẩy Tủy tứ trọng, thế là hai người đặt biệt chơi cùng nhau

Ở trong trí nhớ của hắn, Tần Phong tuyệt đối được xem là một hảo bằng hữu

Thậm chí là sống chết cùng nhau

- Ngươi cũng đừng có liều chết, kia chính là nội môn đệ tử của Trường Ly Kiếm Tông a! Người đừng có nghĩ chúng ta chỉ mới có tu vi Tẩy Tủy tam , tứ trọng cảnh, nếu thật muốn trở thành nội môn đệ tử của Trường Ly Kiếm Tông, thì chẳng phải cái Thanh Châu to lớn này chúng ta còn không phải đi ngang đi dọc sao!

- Thật sao?

Lý Nguyên Thần lắc đầu cười cười.

Chuyện hôm nay tuy rằng là có chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn là được ,

Mục tiêu của hắn đã hoàn mỹ đạt tới

Thông qua là thí luyện nhập môn này, hắn đối với thế giới này, lại có thêm lý giải

Mỗi người đều không được hạ thấp chính mình

Cũng không được hạ thấp bản thân người khác

Chúng sinh cõi đời này, đều phải lưu ý sư môn, lưu ý quyền vị, . . .

Nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì bản thân chưa đủ mạnh!

Ý chí vẫn chưa đủ!

Ở trong lòng hắn, cái gì tiền tài, quyền lực, chỗ dựa, . . . . .Tất cả đều là hư vô

Cái gì rồi cũng sẽ mất

Chỉ có thực lực của chính bản thân mình mới là vĩnh hằng!

Đương nhiên, hiện tại đối với hắn mà nói, ở trên đời này vẫn còn nhiều điều mà hắn chưa biết lắm

Ví dụ như cái vị đã sáng tạo nên Kiếm Bia thí luyện kia

Chỉ là một khối Tha Sơn Chi Thạch

Mà lại huyền diệu đến như vậy

- Đúng rồi, Kiếm Bia thí luyện rốt cuộc là cái đồ chơi gì?

Hắn thăm dò hỏi thử

Cả Thanh Châu Thành này, luận về quan hệ xã hội

Hắn chỉ sợ ngay cả Tần Phong, hắn cũng không bằng một phần mười

- Ta lúc trước có nghe qua những người trong phủ của Cát tiên sinh nhắc tới một ít, tương truyền đó là vật do Trường Ly Kiếm Tông khai sơn mà ra, tổng có mười hai khối. Nghe nói đều là xuất ra từ tay của vị chưởng môn đời đầu, thần diệu khó lường

- Nguyên lai là chưởng môn đời đầu của Trường Ly. . . Tổng có mười hai khối sao?

Lý Nguyên Thần hiểu ra .

Chuyện đã tới giờ, hắn chỉ vừa nghĩ tới cái lực lượng to lớn mênh mông kia

Coi như là hắn, cũng là ngấm ngầm bội phục

Nếu không phải thí luyện vừa rồi vội vàng chấm dứt, thì hắn đã có thể tiến gần thêm một ít

Đến lúc nói không chừng lại có thu hoạch ngoài ý muốn

Cũng có thể biết rốt cuộc thứ hắn thấy là cái gì

Hắn trong lòng xúc động không thôi, ẩn ẩn một chút không thể đợi chờ

Muốn nhanh chóng tiến nhập vào Trường Ly sơn môn

Nói xong, hắn xoay người lại, trực tiếp hướng Trường Ly Kiếm Tông mà đi

Nhưng là khi hắn vứa mới đi được vài bước thì liền bị Tần Phong túm trở về

- Ngươi đi nhầm hướng rồi!

- Không phải là đi Trường Ly Kiếm Tông sao?

- Ngươi đúng là không hiểu sự đời, tuy chúng ta hiện tại là đã nửa bước nhập Trường Ly Kiếm Tông, nhưng cho dù là có được Kiếm Phong Chi Chủ của Tiểu Vong Phong có đối với ngươi uy ái thêm đi nữa. Thì chúng ta cũng thể tùy tiện, liền đi là đi được!

- Cho nên. . . . ?

- Ngươi yên tâm, ta sớm đã hỏi thăm rõ ràng, nhìn ngoại môn đệ tử của Trường Ly Kiếm Tông như là không có người quản. Bất quá theo ta được biết, tại ngoại môn, người chân chính có tiếng nói, chỉ có một người, đó là Mạnh Đô!

- Sau đó. . . ?

Lý Nguyên Thần nhìn nhìn Tần Phong , hắn vẫn chưa hiểu .

- Chúng ta về sau cứ ngây ngốc ở Trương Ly sơn môn ít nhất là ba bốn năm, nhiều nhất là tám hay mười năm. Đến lúc đó không chỉ tu vi tăng tiến mà khi muốn đi lịch luyện, hắn không phải sẽ gật đầu mà đồng ý sao, ta nghe nói hắn cũng không phải là cái thứ tốt lành gì, cái gì mà thiện nam tín nữ

- Thế nên. . . . . ?

- Chúng ta chung quy là không thể tay không mà đi được, đúng không?

Tần Phong hàng năm đều theo bên người phụ thân hắn, đối với quan trường mà nói như là cưỡi xe nhẹ đi đường quen

- Phiền phức quá!

Lý Nguyên Thần nhìn Tần Phong, hé miệng muốn nói gì đó

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là thủy chung không ra

Tu hành vốn là cùng thiên tranh phong, cho nên ta phải dũng cảm tiến lên, vượt mọi chông gai!

Thần cản sát thần!

Phật cản giết phật!

Một mực tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục là điều không thể chấp nhận đối với một người tu hành!

Huống chi là đối với tu hành giả như Mạnh Đô, đồ vật của thế tục, căn bản là không để vào mắt

- Phiền phức?

Tần Phong nhìn Lý Nguyên Thần, khẽ thở dài, cường giả tu hành trong những tiên tông như Trường Ly, đâu phải lúc nào cũng an nhàn như là Thanh Châu Thành

- Chúng ta tốt nhất là nên thu hồi lại cái thái độ thường ngày của chúng ta khi ở Thanh Châu Thành, bằng không thực vào Trương Ly sơn môn, ta sợ chúng ta không sống nổi qua ba ngày đâu. . . .

Lý Nguyên Thần thở dài , cũng không có nói nữa

Ba ngày ư?

Thật sự là quá dài, quá lâu

- Đi thôi, coi như là đi theo giúp ta, vừa vặn ta cũng muốn mua một ít đồ vật ở phụ cận để tặng Đồng Vũ. Biểu hiện lần này của nàng tốt như vậy, hai nhà bọn ta là thế gia, mà ta thân là một ca ca, như thế nào cũng lên tỏ ý một chút, thuận tiện giới thiệu cho ngươi biết luôn

- Người nào?

- Thanh Châu Đại Hồng Nhân mà ngươi cũng không biết? Gia thế hảo này, tư chất cũng là nhất đẳng, không biết bao nhiêu là người mong nhớ ngày đêm!

Đột nhiên, Tần Phong hơi dừng một chút

- Người vừa rồi. . . . Không phải là đã gặp qua nàng rồi sao?

- Ta? Khi nào?

- Không phải là vừa mới nãy sao!

Tần Phong ngu ngờ nhìn Lý Nguyên Thần

Nếu không phải là hai người hợp nhau, thì chỉ sợ sẽ bật thốt phun ra một câu chửi thề vào mặt đối phương mất

- Nàng vừa rồi là người đi theo Kiếm Phong Chi Châu đấy, còn là nói chuyện với ngươi nữa, một người sống sờ sờ trước mặt ngươi như thế, mà ngươi còn không thấy sao!? Mù chắc!

- Ah. . . Hình như là có một người như vậy

Lý Nguyên Thần gật gật đầu

Rốt cục thì hắn cũng nghĩ tới

Ngay tại vừa rồi, tựa hồ là có một tiểu nha đâu mười bốn mười lăm tuổi gì đó

Cùng hắn quả thật nói qua một câu

Hắn hơi suy tư một cái, cuối cũng cũng hiểu được vì cái gì mà Tần Phong muốn dẫn hắn theo hắn

Đây là muốn dẫn hắn đi ôm bắp đùi thơm ngon của một vị nội môn đệ tử nha!

Hảo bằng hữu

- Đi thêm một chút, vừa vặn Thanh Ngọc phường ngay tại phía trước không xa lắm

Tần Phong túm hắn lôi đi

. . . . .

---

Bên trọng đại viện

Xích Diễm nhìn quanh tứ phía

Hiện tại thí luyện đã kết thúc, trừ một đám người bên cạnh nàng ra

Tứ phía đều không có ai cả

Nàng ngẩng đầu liếc mắt một cái

Trên mặt Quan Kiếm Bia có một khe nứt thật lớn kéo từ trên xuống

Rốt cuộc chỉ có một vạch!

- Đây là người nào làm!

Một tiếng rống giận như có thể giết người , nàng thực sự rất chi là tức giận !!

Thanh âm chấn động thật lâu, quanh quẩn cả sân

Lời nói chưa dứt âm, trên mặt Kiếm Bia, cái vết nứt lơn lớn kia két két rung động, càng lúc càng lớn

Oanh!

Theo tiếng nổ vang lên, Quan Kiếm Bia cao gần mười trượng phá toái ầm ầm sụp xuống!

Một đám người đứng bên cạnh sợ hãi run run

- Xích Diễm sư tỷ, chúng tôi. . . . Cái gì cũng không có nhìn thấy !

- Các ngươi nhìn ta làm cái gì, cái đó cũng không phải là do ta làm!

Xích Diễm nổi trận lôi đình, mặt mày tái mét

Quan Kiếm Bia cũng không phải là vật gì đặt biệt quý

Nó chân chính quý là quý ở chỗ ý nghĩa của nó

Đối với Trường Ly Thập Nhị Kiếm Phong

Nó mang ý nghĩa phi phàm!

Nhưng là hiện tại, Quan Kiếm Bia tượng trưng cho Tiểu Vong Phong của bọn họ

Trong nháy mặt lại ầm ầm sụp đổ

Hóa thành cát bụi!