Chương 13: Ta đây. . . . Là thông qua rồi . . . ?

- Rốt cuộc sao lại thế này!

Nữ tử hồng y như hỏa, vội vàng chạy vọt vào

Cả trận pháp duy trì trong phòng, cả đám người giật mình, chỉ kém chút là ngã ngửa cả ra

Bên trong.

Trận thức phức tạp

Vô số các loại tinh thạch, ngọc lưu ly kỳ dị lóe ra, bày ra bốn phía

Xếp theo một loại thứ tự kỳ quái nào đó

Mơ hồ lộ ra một sự huyền ảo vô tận

- Nguyên lai là Xích Diễm sư tỷ

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Thuộc hạ cũng không rõ

Nói chuyện là một gã Nhập Thần ngũ trọng cảnh cường giả, khóe miệng nhiều hơn tơ máu, thần sắc hơi khó xử

- Trân pháp này liền cùng thí luyện Kiếm Bia thông nhau, nguyên bản vẫn còn tốt, không biết xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên bị công kích

- Chúng tôi dự định tiếp tục duy trì, không nghĩ tới. . . . .

- Được rồi, hẳn là không có việc gì

Xích Diễm ánh mắt khẽ đảo qua moi người

- Bên trong nhiều ngời như vây, có phát sinh một ít động tĩnh cũng là lẽ thường tình. Quan Kiếm Bia này là theo số người mà phân chia, lấy tu vi Nhập Thần hiện tại của các ngươi, mười mấy người cùng một chỗ, bị phản phệ cũng là theo lý thường

- Thật sự. . . Không có việc gì sao?

Một người bên cạnh hơi ngập ngừng

- Đây bất quá cũng chỉ là một đám Tẩy Tủy Cảnh mà thôi, cho dù nhân số lại có nhiều đi chăng nữa cũng không sao, Quan Kiếm Bia của chúng ta ở trên Phong không biết bao nhiêu là năm tháng, cho dù là Nhập Thánh cường giả có tiến đến cũng sẽ không có trở ngại gì

Xích Diễm thản nhiên khẽ nói, hoàn toàn không có để trong lòng

Lần thí luyện lần này, nhân số tham gia thật sự là quá mức đông đảo, cho nên mới gia trì thêm một tòa pháp trận to lớn đến như vậy

Vốn cũng chỉ là để bảo hiểm

Dù sao thì Quan Kiếm Bia đối với Tiểu Vong Phong bọn họ có ý nghĩa phi phàm

Tương truyền, mười hai khối Quan Kiếm Bia đều xuất từ tay của vị khai sơn lập môn, chưởng môn đời đầu của Trường Ly Kiếm Tông

Bên trong huyền diệu khó lường

Trong lúc nói chuyện, mặt đất lại mơ hồ lắc lư một cái

- Không tốt!

Trong đó có một người sợ hãi hét lên

- Làm sao mà lại ngạc nhiên, gào to lên như thế!

Xích Diễm nhíu mày

- Phía trên hạch tâm trận pháp. . . . .

Có một người đưa ngón tay ra chỉ

Trong chính giữa căn phòng đặt một linh thạch nhọn nhọn, đó là hạch tâm của trận pháp, xanh thẩm như địa dương, sáng long lanh, chính là lúc mà bọn họ nói chuyện, trên linh thạch liền hiện nhiều hơn một cái khe nho nhỏ

- Phía trên mũi nhọn lam tinh, hình như là đang gặp công kích. . . .

- Bên trong nhiều người như vậy, thì đây hẳn là hiện tượng bình thường thôi

Xích Diễm chậm rãi tới gần, không ngừng đánh giá

- Thật vậy thì tốt

Mọi người bên cạnh khi nghe thấy câu này, liền hạ tâm tư xuống mà bước tới

Vừa mới dứt lời, bên cạnh liền truyền tới rung động

Két!

Két!

Trong một cái hô hấp, trên tinh thạch liền nhiều hơn mấy cái khe!

Cái khe càng lúc càng lớn

Càng ngày càng nhiều

- Hử. . . . ?

Xích Diễm ánh mắt ngưng trệ, chậm rãi đi tới, sau đó, đưa tay chạm lên

Chính là trong nháy mắt tiếp xúc, cả thân hình nàng liền bắn văng ra!

- Cái quái gì vậy? Chỉ là một khối lam tinh nhọn nhọn, thế nhưng lực phản phệ lại mạnh đến như vậy?

Trong lòng nàng nói thầm, ánh mắt dần hiện một tia sợ hãi, ngay tại lúc nàng chạm vào, trên mặt thủy tinh liền truyền đên một cỗ lực lượng cường đại!

Như là biển cả rộng vô bờ bến

Mênh mông vô cùng!

Sâu không thấy đáy!

Nếu không phải lúc trước những người kia bị thương, nàng liền cảnh giác một chút

Thì chỉ sợ trong lúc tiếp xúc đó, nàng cũng sẽ giống như nhóm người bị thương lúc nãy

Trực tiếp trọng thương!

Từ đầu đến cuối, bọn họ không có thi triển tu vi

Cho nên mới không có tồn tại việc phản phệ

Thế nhưng là lúc này

Nàng hoàn toàn mơ hồ

Cũng hoàn toán xem không thấu

---

Trên lầu

- Sở lão? Ngài làm sao vậy?

Thấy Sở Nam Diễn đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, Kế Hiến hỏi

- Vừa rồi lão Tứ đưa tin tới đây, trận pháp duy trì bên kia giống như là xảy ra vấn đề. . . . .

Sở Nam Diễn mày ngưng trọng

- Lần thí luyện này đến đây là dừng đi, vừa vặn lão phu cũng muốn trở về núi, tham gia kiếm hội do chương môn chân nhân chủ trì

- Vậy nơi này?

- Nhóm người ở bên trong, chung chung chỉ có tiểu nha đầu kia là tư chất đỉnh cấp

Sở Nam Diễn theo bệ cửa sổ lại hướng ra phía bên ngoài dò xét một cái

Đột nhiên, hắn tương đối thích thú mà "ah" lên một tiếng, chậm rãi nói

- Tiểu gia hỏa kia, nhưng thật ra là không tồi, vậy mà một bước một đường, trực tiếp tại trên tảng đá, bước ra một cái, liền đi về phía trước mấy trượng

- Đó hẳn là công tử nhà Lý gia - Lý Nguyên Thần, gia thế ngược lại là trong sạch

Kế Hiến tựa vào bên cửa sổ, đưa mắt dò xét

- Hai người đó, ta muốn!

Sở Nam Diễn ánh mắt chạm đến cái khe rãnh ở dưới chân Lý Nguyên Thần, trong nháy mắt trong lòng liền xúc động

Ở trên người đối phương, phảng phất như hắn thấy chính mình

Chẳng bao lâu sau, hắn cũng là như vậy, chấp nhất mà quật cường

Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền hiểu rõ

Những người khác đều là dựa vào tự thân thiên phú, tự thân lĩnh ngộ, mới có thể đi đến trung tâm

Mà Lý Nguyên Thần lại hoàn toàn không phải

Bởi vì thiên phú có hạn, nên hắn mới dựa vào ý chí, hoàn toàn vượt mọi khó khăn gian khổ!

Đối mặt với kiếm phong sắc bén từ Kiếm Bia, không biết hắn ở trong đó phải chịu cái dạng đau khổ gì!

- Sở lão, cái này. . . Sợ là không thích hợp cho lắm

Kế Hiến hơi khó xử

Các đệ tử đến từ thế tục thường thường là ngư long hỗn tạp, dựa theo quy củ của Trường Ly Kiếm Tông, cho dù là được thông qua khảo hạch, thì cũng chỉ có thể trở thành ngoại môn đệ tử, còn cần phải trải qua một đoạn thời gian rất dài để khảo hạch phẩm chất, tâm tính và thiên phú.

Khắc mọi mặt

Đương nhiên, Thập Nhị Chư Phong thường thì sẽ có thêm một chút đặc quyền

Dựa theo quy củ, khi được thông quan tiến nhập ngoại môn, Thập Nhị Chư Phong đều sẽ có đặc quyền trực tiếp dẫn người

Nhưng là hiện tại, địa vị của TIểu Vong Phong ngày càng sa sút

Cho nên chỉ một cái danh ngạch liền đã là cực hạn

Huống chi hiện giờ còn chưa có bước vào cửa ngoại môn, liền đã muốn trực tiếp dẫn người ở đây

Sở Nam Diễn không nói gì

Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi nói

- Tiểu nha đâu kia. . . . Ta mang đi trước

- Xem ra Sở lão thật tham a

Nghe thấy từ "trước", Kế Hiến mỉm cười, trong nháy mắt hắn liền đã hiểu

- Không tồi, hai người này. . . Ta nhất định phải có!

---

Dười lầu

Lý Nguyên Thần cau mày

Nghiêm phòng cố thủ

Quá gian nan!

Lúc vừa mới bắt đầu, hắn còn có thể mạnh mẽ dùng thân thể miễn cưỡng hành tẩu được mấy trượng

Mà khi dần dần xâm nhập sâu vào trong, cái loại lực lượng kiếm quang to lớn này, cũng là càng ngày càng mạnh!

Cho dù là hắn, cũng là nửa bước khó dời

Thân thể cũng là bị vô cùng vô tận công kích, vết thương cũng càng ngày càng nặng!

Toàn thân gân cốt giống như là tùy thời đều có thể đứt ra từng đoạn

- Rốt cuộc là thằng cha nào làm ra cái này vậy!?

- Đã vậy còn quá cường!

- Cái này rốt cuộc là cái đồ chơi gì!!!!

Lý Nguyên Thân đứng yên tại chỗ, tuy cước bộ nặng vạn quân nhưng nửa bước cũng không thể dời

Chiến ý trong lòng không những không bớt đi

Mà ngược lại còn càng ngày càng mạnh!

Hắn cho dù có đóng Linh Đài, thì tự thân cũng còn thần thông pháp lực tồn tại. Mà bởi vì có 49 Hằng Hà sa linh lực dự trữ, nên tựu thân linh lực cũng là vô biên vô tận!

Nhưng khi là đối mặt với khối bia rách nát này

Đúng, Khối Kiếm Bia rách nát.

Hắn thế nhưng một chút cũng không thế chiếm thế thượng phong!

Người sáng tạo nên khối Kiếm Bia thí luyện này, quá mạnh mẽ!

- Ta cũng không tin!

Lý Nguyên Thần ánh mắt rét lạnh, bên trong đôi mắt, mơ hồ còn thấy tơ máu

Lại là một cước mạnh mẽ bước ra

Oanh!

Thoáng trong lúc đó, hắn mơ hồ còn nghe thấy tiếng nổ vang

Giống như cái gì đó sụp đổ

Theo thanh âm nổ vang này, trong đầu hắn hình như nhiều thêm một cái gì đó mà hắn không biết

Hư vô mờ mịt.

Hắn nhìn cũng được mà nói cũng không rõ

- Hử? Như thế nào lại đột nhiên. . . . ?

Hắn theo bản năng mà ngẩng đầu

Trong nháy mắt, thân thể hắn phảng phất như từ trong thế giới Băng Tuyết văng ra ngoài

Tất cả kiếm quang bên người, cũng biến mất đâu không thấy

Xa xa có một tiếng truyền đến

- Thí luyện nhập môn lần này dừng ở đây

- Cái này, là xong rồi sao?

Lý Nguyên Thần trong lòng hơi mất mác

Trong lúc đó, hắn dĩ nhiên là ở trong lòng đem người đã sáng tạo nên khối Kiếm Bia thí luyện, trở thành đối thủ

Gặp được một đối thủ có lực lượng ngang nhau, thật sự là quá khó

Hắn đưa mắt đánh giá dưới chân của mình một cái, thiếu chút nữa dại ra

Hắn đường đường là Bán Thánh, thế nhưng ngay cả một nửa ( 5 trượng ) cũng không có bước qua!

Hắn hiện giờ chỉ cách yêu cầu 5 trượng có một nửa, còn kém một chút nữa thôi

Chỉ là một điểm này thôi, hắn cũng vĩnh viễn không thể vượt qua!

- Ta. . . . Khảo hạch nhập môn ngoại môn. . . Không thong qua . . . ?

- Cái này cũng quá thảm đi!

Hắn nghĩ muốn tiến lên hỏi "rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì", vừa mới nhấc đầu, trước mặt đã nhiều hơn một đạo thân ảnh, ở phía xa, có một tên đạo nhân, ánh mắt quắc thước, tiên phong đạo cốt, mang theo một mỹ nhân bên cạnh, nhẹ nhàng tiến tới

- Đúng, khảo hạch đã kết thúc

Sở Nam Diễn khẽ nói, nhìn thiếu niên trước mặt

Ánh mặt lộ vẻ thưởng thức

Sau đó, hắn đi qua bên cạnh, vỗ nhẹ lên bả vai Lý Nguyên Thần

- Người trẻ tuổi, ngươi đã rất cố gắng

- Đúng vậy, ngươi đã rất cố gắng

Ánh mắt thiếu nữ dừng lại trên dấu chân thật sâu dưới mặt đất

Trong lòng cũng là xúc động hồi lâu

- Lão phu phải rời khỏi nơi này, nơi này có một tấm kim thiếp nhập môn do chính lão phu kí tên, ta sẽ đưa cho ngươi

Nói xong, Sơ Nam Diễn đưa tay điểm một cái

Trên tay tức thì có thêm một tấm kim thiếp nhập môn tử kim

Không phải là hắn chưa đi được một nửa ( 5 trượng ) sao?

Đây là tình huống gì đây?

Lý Nguyên Thần nhất thời kinh ngạc

Hắn vừa định hé miệng nói, chỉ thấy lão giả đã mở miệng nói trước, thấm thía

- Người trẻ tuổi, ngươi đã đủ tư cách, không cần khảo hạch cái gì nữa, ngươi đã là đệ tử ngoại môn của Trường Ly Kiếm Tông chúng ta! Chỉ cần ngươi đưa ra tấm kim thiếp nhập môn mà lão phu giao cho ngươi, bọn họ liền sẽ đối xử với ngươi một cách tử tế

- Hy vọng. . . . Rất nhanh ta sẽ có thể gặp lại ngươi!

Sở Nam Diễn nhìn Lý Nguyên Thần, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi

Đồng thời cổ vũ

Hắn tin tưởng, chỉ bằng cái ý chí cường đại này, thanh niên trước mắt hắn rất nhanh thôi, sẽ có thể trổ hết tài năng ở ngoại môn

Không cần năm năm, bọn họ rồi sẽ gặp lại!