Chương 15: Tặng nữ nhân. . . . Đây là điểm độc a

- Thanh Ngọc phường?

- Cái danh tự này?

Lý Nguyên Thần chợt nhướng mày

Rất xa, hắn liền thấy một tòa lâu các, cả một tòa lâu như là một bức họa được chạm khắc tỉ mĩ mà ra, cực kỳ đẹp đẻ

Chỉ vừa mới tới gần, tức thì liền truyền đến bên tai từng trận oanh oanh yến yến

Đột nhiên, hắn bước một chút, bên trong đầu hắn, nhớ tới cái gì, liền nhìn Tần Phong mà hỏi

- Đúng rồi, ngươi không phải mới vừa nói muốn tặng chút đồ vật này nó cho họ Mạnh gì đó sao? Sẽ không phải. . . . cái đồ vật đó đến từ Tây Hải. . . .

- Cũng không phải sao, những thứ đến từ thế tục gì đó, cái tên họ Mạnh đó há có thể thích chứ

- . . . . Quả nhiên là như thế

Lý Nguyên Thần hơi bắt đắc dĩ

Nghe hắn nói vậy, Lý Nguyên Thần liền đã hoàn toàn đoán được

Những đồ vật thế tục này nọ, chỉ sợ căn bản là không có lọt vào mắt của Mạnh Đô

Nhưng chỉ là những đồ vật như thế mà thôi, ngoại trừ

Nữ nhân

Trong truyền thuyết, Ngọc Trai Nữ là một loại thủy yêu đặc biệt ở Tây Hải, dáng người mềm mại như lụa, xinh đẹp vạn phần, thanh âm lại duyên dáng vô song, hết sức hấp dẫn. Cho nên ở thế gian, luôn luôn được các loại quyền quý yêu thích

Cho dù là tu hành giả cũng không ngoại lệ

Chỉ tặng một cái nữ nhân mà thôi, loại chuyện này đối với con cháu của quan lại khi đã nhìn quen với việc xã giao

Là bình thường

Hết sức bình thường

- Một chút tiền mà thôi, Mạnh Đô hàng năm đứng ở Trường Ly Kiếm Tông trên núi, đồ vật của thế tục tất nhiên là hắn chướng mắt. Nhưng ta nghe nói, hắn dường như là có một sở thích đặc biệt, mà chỉ hắn cần thích, ta mua đến tặng hắn cũng không sao

Tần Phong hoàn toàn không để ý

Trong lúc hắn nói chuyện, phía xa có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang bay tới

Phía sau là một gã nam tử hoa y đi phía sau

- Tần Phong, ngươi đang tính tặng cho ai cái gì?

- Đồng Vũ, ngươi không phải là đi đưa tiễn sư phụ của ngươi sao. . . . . Nhanh như vậy liền đã trở lại?

Tần Phong nghẹn lời

- Ta tiễn sư phụ lão nhân gia đi được một đoạn đường, sau đó lão nhân gia ngài liền tự mình trở về

Chu Đồng Vũ đảo mắt qua Tần Phong

- Ta vừa rồi hình như nghe ngươi nói, các ngươi là muốn tặng đồ cho ai đó? Lén lén lút lút, tặng cái gì?

- Hắn e rằng là muốn tặng Tây Hải Ngọc Trai Nữ cho cái tên họ Mạnh kia đi

Hoa y nam tử phong độ nhẹ nhàng, ước chừng 23,24 tuổi

Đánh gãy lời của Tần Phong mà nói trước

Tần Phong sắc mặt đau khổ, oán hận nhìn về phía hoa y nam tử, ý niệm muốn giết hắn cũng có

- Ngươi!

Chu Đồng Vũ nghiến răng nghiến lợi, một ngón tay chỉ vào Tần Phong

Trong mắt đầy sự thất vọng

- Như thế nào, còn chưa có bái vào sơn môn, mà đã nghĩ đến việc lấy lòng tên họ Mạnh đó sao?

Hoa y nam tử mỉm cười như gió xuân

- Ta ở trên núi mới đợi có vài năm, mà người liền đã sa đọa như thế rồi sao? Xem ra, mấy năm nay ngươi một chút tiến bộ cũng không có a

Tần Phong khuôn mặt đỏ bừng

Trong miệng muốn nói nhưng nửa câu cũng không nói nên lời

- Nghe nói gầy đây Thanh Ngọc phường có một cực kỳ hiếm thấy, bất quá thật đáng tiếc a. . . . .

Hoa y nam tử khẽ thở dài làm như là vô cùng tiếc nuối

- Đáng tiếc, đã sớm bị người khác mua đi rồi, ngươi sợ là đã tới chậm một bước

- Họ Trác. . . . Ngươi!

Tần Phong bị Trác Hành nhất thời cười nhạo nên nói năng lộn xộn

Hắn cùng Trác Hành tất nhiền là đã quen biết rất nhiều năm

Chỉ là Trác Hành lúc mới ngoài hai mươi mà đã dễ dàng biểu lộ ra Linh Đài

Sớm bái nhập môn hạ Trường Ly, trở thành nội môn đệ tử của Trương Ly Kiếm Tông

Hiện tại, tuổi hắn còn trẻ liền đã có tu vi Linh Đài tam trọng cảnh, nên ở Thanh Châu thành có thể nói là phong vân nhất thời!

- Ngươi đã rõ ràng như vậy, xem ra Tây Hải Ngọc Trai Nữ đối với ngươi cũng là có để bụng thôi

Lý Nguyên Thần khẽ nói, ánh mắt sắc bén

Hắn nhìn ra, đã biết người bạn tốt của mình cùng với đối phương sợ là luôn đối đầu nhau

Ngày xưa giao thiệp không ít a

- Ngươi là ai?

Trác Hành thần sắc hơi lạnh, hai đôi mắt giao nhau mà tranh phong

- Ngươi không cần biết!

- Như thế nào? Ngươi là bằng hữu của Tần Phong a?

Trác Hành ánh mắt dần lạnh đi

Hắn đường đường là đệ tử nội môn của Trường Ly Kiếm Tông, tại Thanh Châu thành to lớn như này, còn chưa từng có người nào dám đối với hắn buôn lời châm chọc,chỉ là một cái bằng hữu của Tần Phong, cái loại ăn chơi trác táng này, thế nhưng là phải cung kính hắn a

- Là ngươi?

Chu Đồng Vũ đưa mắt đánh giá Lý Nguyên Thần một cái, liền biết

- Đồng sư muội, như thế nào? Ngươi quen sao?

Trác Hành ngữ khí hơi biến đổi, trở thành một quân tử khiêm tốn, ôn hòa có lễ

- Hắn cùng với Tần Phong đều được Trường Ly Kiếm Tông chúng ta nhận làm ngoại môn đệ tử

Chu Đồng Vũ nghĩ tới

- Đồng Vũ, hắn là bằng hữu của ta

Tần Phong dần bình tĩnh lại, xưng phong giới thiệu vị bằng hữu của mình

- Ta dự định là dẫn hắn đến phủ của người, rồi giới thiệu cho ngươi quen luôn. Không nghĩ tới còn chưa có qua, mà đã gặp được ngươi tại đây

- Chào ngươi, ta là Chu Đồng Vũ

Chu Đồng Vũ thoải mái, muốn hóa giải cái không khí xấu hổ vừa rồi, Kỳ thật lúc trước, nàng liền đối với Lý Nguyên Thần có chút ấn tượng

- Đã là đồng môn, mà ngươi còn là bằng hữu của Tần Phong thì về sau ngươi cứ gọi ta là sư muội là được rồi

- Ta là Lý Nguyên Thần

Lý Nguyên Thần gật gật đầu, nhưng thật ra không tới Chu Đồng Vũ lại hào phóng đến như thế

- Đồng sư muội, hắn chỉ là một cái ngoại môn đệ tử, có tư cách gì mà gọi ngươi là sư muội!

- Không có sao

Chu Đồng Vũ làm như không để ý

- Kỳ thật sư phụ lúc trước liền ở trước mặt ta nhắc đến hắn nhiều lần, đối với hắn vô cùng tán thướng, nói là chỉ cần hắn cố gắn thì chỉ sợ không cần năm năm liền sẽ từ ngoại môn đệ tử tấn chức nội môn

- Năm năm?

Tần Phong nhin không được quay đầu lại nhìn Lý Nguyên Thần

Hắn nhưng là không tới, Kiếm Phong Chi Chủ thế mà lại đối với Lý Nguyên Thần coi trọng như vậy

- Ah? Thật không

Trách Hành đưa mắt đánh giá Lý Nguyên Thần thêm lần nữa, ánh mắt dần trở nên cân nhắc

- Nếu Sở sư thúc đã nhìn trúng ngươi, thì ngươi hẳn là có điểm nào đó đặc biệt đi, muốn hay không để sư huynh tương lai ta đây chỉ điểm ngươi một chút?

- Không cần.

Lý Nguyên Thần khẽ nói

Hắn nghe ra đối phương là đang cân nhắc

Nhưng bất quá, chỉ là một cái Linh Đài tam trọng, cùng con kiến không khác gì nhau

Hắn căn bản là không có hứng thú

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người bước đi

- Đi thôi, Tần Phong

- Được được. . . . Đồng Vũ, bọn ta đi trước đây

Tần Phong xoay người đuổi theo, không muốn tiếp tục đứng với Trác Hành

- Đông sư muội, ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau

- Được, vậy ngươi một hồi nữa nhớ quay lại tìm ta

- Ừm

Trác Hành gật gật đầu, thấy hai người trực tiếp rời đi, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống

Một cái Tây Tủy Cảnh ngay cả chưa có hiện lộ ra Linh Đài, từ đầu tới cuối lại đối với hắn coi thường như thế, vô cùng vô lễ, ngay cả một con mắt liến hắn một cái cũng đều không có

Hiện tại, hắn thế mà trực tiếp nghênh ngang mà đi

Tại Thanh Châu thành to lớn này, hắn còn chưa từng bị người khác khinh thị như thế!

Thấy hai người biến mất ở chỗ rẽ

Ánh mắt hắn ngưng tụ một cái, cả người lẫm liệt giống như đao phong, trong nháy mắt liền thúc dục Linh Đài

Một cỗ lực lượng cường đái trong lúc đó bộc phá ra mà đến

Như là thủy triều hướng đến Lý Nguyên Thần chen chúc mà đến

Ửm?

Nguyên lai Linh Đài còn có thể sử dụng như vậy sao?

Lý Nguyên Thần cước bộ không ngừng

Đối với loại đánh lén yếu nhớt này, hắn lười phản kích

Phía sau, cách đó không xa, Trác Hành chỉ cảm thấy lực lượng của mình dường như là đụng vào thứ gì đó dày như tường thành, dày như tường đồng vách sắt, bất động mảy may!

Chính là trong lúc đó, một cỗ lực lượng quay trở lại phản phệ hắn!

Hắn thậm chí là không kịp phản ứng, cả thân thể như là diều đứt dây

Bay ngươi về sau hướng ra phía bên ngoài!

Sau đó, đùng một cái, mạnh mẽ rơi trên đất

Tình huống gì đây?

- Trác sư huynh. . . . . ?

Vừa mới bước được vài bước, Chu Đồng Vũ lại quay đầu nhìn

Sự tình phát sinh quá nhanh, nàng thậm chí cái gì cũng không thấy

Tứ phía đều trông trơn mà!

Chỉ có nàng và sư huynh - một người đang chật vật nằm dưới đất!

Mặt xám như tro

Tứ phía truyền đến các loại thanh âm ồn ào

Xa xa, bóng người Lý nguyên Thần cùng Tần Phong, càng lúc càng xa

- Trác sư huynh, ngươi. . . . Đây là xảy ra chuyện gì?

- Không có gì. . . . Ta chỉ nhất thời vô ý thôi. . . . .

Trác Hành miễn cưỡng đứng dậy, khóe mắt còn dư quang liếc trộm một cái về hướng rời đi của Lý Nguyên Thần, trong giây lát, trong lòng hắn liền rụt rè sợ hãi, rốt cuộc hiểu được tại sao đối phương thủy chung đối với hắn đều lười liếc mắt một cái!

Không phải là hắn khinh địch

Mà là hắn quá mạnh mẽ!

Cái loại thực lực thâm sâu mạt trắc này, chỉ là một cái tiếp xúc hắn liền dễ dàng hiểu được!

- Trác sư huynh, ngươi. . . . Thật sự là không có việc gì chứ?

Chu Đồng Vũ đi tới

Nếu là theo như lời của Trác Hành, thật sự là cái gì cũng không có phát sinh

Thì đánh chết nàng cũng không tin

Tất nhiên là đã xảy ra việc gì đó rồi

Nàng vừa định hỏi kỹ lại, đột nhiên trời lóe lên một tiếng sấm

Két!

Nguyên bản trời còn đang trong như mọi ngày, thế mà sắc trời lại biến đổi trong nháy mắt

Một đạo sấm sét thật lớn, theo bầu trời chém thẳng xuống phía dưới mà đi!