Chương 6: Thử Thách? Không, Là Nghĩa Vụ !
. . .
Không biết đên bao lâu thì hai người mới buông nhau ra vi Dương thấy nàng đã ngủ trong lòng hắn từ lúc nào
-này,Thiên Hà dậy! dậy đi!
Thiên Hà dụi dụi mắt mơ ngủ nói
-ơ, em ngủ lúc nào vậy?
-lâu rồi, nước dãi chảy ra hết nè, Hừ, cứ tưởng là nàng nhớ ta muốn ôm ta thật lâu ai ngờ,ta thấy ướt hết áo ta mới biết mà gọi ngươi đó, thần gì đâu mà cứ như trẻ con ấy.
Dương cố làm ra vẻ mặt nhăn nhó mà nói chuyện.
-hì hì, xin lỗi chàng...-Thiên Hà cười trừ, đưa tay gãi gãi đầu nói-...thưc ra niên kỉ của em lớn nhưng tính cánh và tuổi tác không sai biệt lắm là 15 tuổi
-HẢ 15 TUỔI LÀM THẦN!!
Dương hắn giật mình '' trời! nàng mới 15 tuổi thành thần''
-có gì mà anh ngạc nhiên thế? Mẹ em vốn là Người Khai Sáng tạo ra thế giới này, em là con gái Người nghiễm nhiên trở thành một tối thượng thần hẳn là bình thường chứ.
-à ưmk...
Dương gật đầu ra vẻ hiểu, nhưng trong nội tâm khiếp đảm. Thiên Hà tiếp tục nói:
-Những vị thần ở trái đất anh tôn thờ là cấp thấp nhất của cảnh giới thần: ngụy thần, hóa thần, hạ thần, hẵn hữu lắm có 3 vị là trung thần không có thượng thần trở lên đâu, họ chỉ mạnh nhất ở tinh cầu của họ thôi. Nhưng đó lại là chuyện của 10.000 năm trước, họ sớm đã mất hoặc tàn hồn lưu lạc chốn Lam cầu này bởi đại chiến Qủy-Thần rồi . Trái đất sớm đã tuyệt diệt cái gọi là linh khí và thất truyền rất nhiều công pháp tu luyện, tồn tại cao nhất trong một tỷ năm gần đây cũng chỉ có người đạt linh vương đã là anh hùng gần 200 năm rồi, và đó cũng là từ 308 năm TCN bây giờ xác thực là có vài ba cái phái nổi danh, năm xưa ở trái đất có rất nhiều vị thần thánh mặc dù không có đột phá thượng thần nhưng đúng là rất vĩ đại vì dân trừ hại, truyền ra chính đạo mà cảm hóa lòng người, cho đến giờ vẫn tồn tại các phái đó với số lượng lớn tín đồ theo đuôi, đơn giản mà nói đó là các phái Phật giáo, Thiên chúa giáo, Đức Vua Cha,...
Dương há mồm thở dốc không ngờ sử thi về nguồn sức mạnh của trái đất lại thâm hậu đến vậy, cũng không thể trách 10.000 năm trước vốn là thời kỳ tiền sử đồ đá ngoài khắc họa thô sơ trên đá thì không có thứ gì để lưu lại chính xác lịch sử.
Lại nghe thấy Thiên Hà nói thêm:
-dù sao thì trái đất, hệ măt trời, vũ trụ này cũng chỉ là một cái ''Trung Thiên thế giới'', Lam tinh cầu này mới chính là ''Đại Thiên thế giới'' xác thực là đất diễn cho nhiều cái trung thần kỳ, nhưng đối mặt với một cái Tối thượng thần như em căn bản không có nửa điểm phản kháng.
Thiên Hà nói mà Dương ù hết cả tai, ai ngờ đâu thần thánh ở đây cũng chỉ bằng cái đinh gỉ của nàng. Lại nhớ đến bản thân, hắn thấy mình yếu ớt đến nhường nào,liền thở dài. Nhận thấy Dương thở dài, Thiên Hà bằng đôi mắt chân thành hỏi hắn:
-này, sao anh lại thở dài, chẳng lẽ có chuyện gì ở đây không vừa ý anh ư?
Nhìn đôi mắt đó của Thiên Hà, không tự chủ được muốn kể hết với nàng mọi chuyện xảy ra nơi này, bởi trong đôi mắt của nàng ngậm tràn sự quan tâm, chân thành mà nhìn Dương không một chút giả dối. Rồi chuyện cần kể hắn cũng kể ra hết với nàng, có thể nói nàng bây giờ là một người bạn để hắn thổ lộ hết vui buồn trong lòng chứ không phải người vợ cần bảo bọc như trước nữa.
Thiên Hà xúc động ôm lấy hắn, nàng như thấu hiểu hết nỗi khổ nhục mà hắn đã từng trải qua. Nắm lấy tay Dương nàng nói:
-đó là lý do em ở đây để giúp anh hoàn thiện sứ mệnh của mình, mẹ em đã ban cho anh một hồi tạo hóa và giờ là lúc anh dùng sức mạnh của mình để vượt qua thử thách của mẹ em.
Dương nhướng mày
-thử thách?
Buông tay Dương ra, Thiên Hà tinh nghịch chạy nhảy, tay chắp sau lưng mà nói rằng:
-anh cứ xem là một thử thách đi...-chần chừ một lúc nàng nói-...thực ra đây chỉ là một cái tiêu chuẩn để anh có thể lấy được em, còn có một lý do nữa là...đại họa diệt vong của nhân tộc ở vũ trụ thứ 4 này đã được ấn định muộn nhất là 30 năm nữa, lúc đó nhân tộc à không,toàn bộ Lam tinh cầu một Đại Thiên thế giới thậm chí các thế giới song song, các Tiểu Thiên thế giới, Trung Thiên thế giới toàn bộ sẽ bị bọn chúng thông trị mở ra thời ký máu tanh nhất vạn giới...Mà anh là người được Mẹ em ủy quyền ngăn cản chuyện này.
Dương tột cùng kinh hãi,chưa bao giờ hắn nghĩ tới chuyện này, một cái phế vật con hoang với danh hiệu kẻ tồi tệ nhất như hắn tại sao có thể
-CÁI...CÁI GÌ!?Làm sao ..làm sao lại có chuyên này chứ ? ta..ta không có một chút thực lực nào, vậy thì làm sao có thể ...
Chưa nói hết câu, Thiên Hà đã ngắt lời hắn:
-Nhật Dương, anh không cân hoài nghi về thực lực của mình, có thể em chưa nói nhưng anh chính là người được chọn, người mà suốt vô hạn tỷ năm trước đây đến giờ mới có thêm một cái tư chất nhân.
-nhưng tại sao?tại sao em không thể tự xử lý được, nếu là em hẳn là sẽ tiêu diệt được cái thế lực tàn ác kia chứ?
Thiên Hà trả lời câu nói của Dương không chút chần chừ:
-đúng là có thể, thậm chí vô cùng đơn giản, nhưng Luân Hồi Luật Lệ mà Mẹ em đặt ra đã nói, kẻ có thực lực Chủ thần trở lên không được nhúng tay trực tiếp vào "Sinh Lão Bệnh Tử" của vạn vật. Khi một hành tinh tồi tàn hoang dại không đi theo quy luật của nó, tà ác nổi loạn, chúng sinh lầm than thì Người thà hủy diệt nó đi rồi cấy sự sống vào đó để lập lên một tiểu thế giới còn hơn.
Thiên Hà lại nói thêm:
-Anh có tin Tưởng em không Dương, em ở đây là để giúp anh Nhật Dương. Chưa nói đến việc ngăn chặn đại họa thì em hỏi anh, anh có muốn lấy em về làm vợ không ? Có muốn cứu lấy những người mà anh yêu thương không?
Dương trong lòng nặng trĩu, thật sự ,hắn không thể nghĩ tới một ngày mà hắn lại phải gồng gánh vận mệnh của cả một thế giới như vậy.Nhưng rồi hắn lại nghĩ đến Trâm-hình bóng xinh đẹp mà hắn thầm mang tâm tư khác lạ-chị gái hắn, cha nuôi-người có công dưỡng dục không khác gì cha mẹ đẻ của hắn, Lâm Oánh-em gái xinh đẹp mà hắn thầm coi là em ruột, từng cái khuôn mặt của gia nhân trong gia tộc-bon họ từng đỡ cho hắn không biết bao nhiêu trận đòn thừa sống thiếu chết từ các anh và một số trưởng lão trong gia tộc,... tất cả bọn họ đều đã vì hắn mà thiếu không ít tâm tư .''KHÔNG ! KHÔNG THỂ VÌ NỖI KHÓ NHỌC NÀY MÀ PHỤ LÒNG MONG MỎI CỦA MỌI NGƯỜI ĐƯỢC. Đây vốn không phải là thử thách, Đây Là Nghĩa Vụ ''-đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu của hắn bây giờ.
Thở ra một ngụm trọc khí, tay khẽ năm chặt an định tâm thần bây giờ hắn càng thêm vững chắc, đôi mắt hắn bây giời chỉ có sự kiên định, can trường mà bất khuất. Hắn lên tiếng giọng nói âm trầm thập phần tin tưởng mà trời xanh cũng không thể thây đổi:
-Tin,tin chứ để anh có thể lấy được em và bảo vệ được người anh thương yêu tôn trọng, anh sẽ làm. Đây không phải là thử thách, Đây Là Nghĩa Vụ và anh sẽ hoàn thành nó sớm nhất có thể . . .
*theo quan niệm của đạo Phật, 1000 Tiểu Thiên thế giới =1Trung Thiên thế giới, 1000Trung Thiên thế giới=1 Đại Thiên thế giới.