Chương 7: Thiên Địa Nhân Đại Đạo Pháp

Chương 7:Thiên Đia Nhân Đại Đạo Pháp

''Đây không phải là thử thách, Đây Là Nghĩa Vụ và anh sẽ hoàn thành nó sớm nhất có thể . . .''

Thiên Hà bước đến trước mặt Dương, nhìn vào đôi mắt đen vô cùng kiên định và trầm ổn của hắn mà không kìm được liền vươn tay lên sờ nắn hắn gò má.

Cảm nhận bàn tay mềm mại ấm áp của Thiên Hà sờ vào má hắn từng tia ôn nhu toả ra xoa dịu hắn khuôn mặt. Dương đưa tay cầm tay nàng áp vào má hắn, kích động nắm chặt tay Thiên Hà nói:

-ta hứa với nàng, nói được làm được, chờ ta Thiên Hà

Nhoẻn miệng cười,nụ cười tỏa nắng khiến Dương ngây ngất, Thiên Hà nói:

-ưkm em tin anh chứ, em tin Nhật Dương của em làm được. Vậy nên bây giờ em sẽ giúp anh thức tỉnh huyết mạch, không còn nhiều thời gian nữa, nhanh chóng thả lỏng đầu óc em sẽ truyền thừa cho anh cách tu luyện.

-được, tới đi, ta sẳn sàng rồi.

Không để Dương chờ lâu, chỉ thấy hắn khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, Thiên Hà bên cạnh mở ra lòng bàn tay, tinh quang chói lọi như kim cương, một khỏa tinh châu hai nửa trắng đen quấn lấy nhau xoay tròn, ở nửa trắng có một chấm nhỏ màu đen, bên đen có chấm nhỏ màu trắng. Không sai, đây chính là Âm Dương Bát Qoái Hình.

Lúc mang ra khỏa tinh châu này, chỉ thấy Thiên Hà tấm tắc khen nó:''chậc chậc,trái đất tuy là Trung Thiên thế giới nhưng người ở đây ngộ tính là rất cao, đạo lý của Luân Hồi là Đạo mà cũng hiểu được, bảo sao lại có kẻ đột phá được trung thần cảnh giới. Chỉ tiếc là họ lại vướng vào trận chiến vô nghĩa này, bọn họ đã hi sinh quá nhiều, mong là lần này anh có thể một lần và mãi mãi chấm dứt Quỷ tộc''.

Nghĩ rồi, Thiên Hà nâng lên bàn tay khác rút ra tinh hoa năng lương của khỏa tinh châu rồi truyền từ từ vào thần thức não hải của Dương. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ vô cùng được nàng áp chế như sẵn sàng, liền xâm nhập vào trong đầu Dương.

Bên ngoài vách núi Dương thoát ra khỏi không gian của Thiên Hà, cảm thấy trong đầu mình hiện lên một luồng thông tin vô cùng lớn, đầu tiên hắn nhăn mày, sau cùng không chịu được liền cố gắng khống chế thứ dữ liệu đang truyền vào đầu, hắn ôm đầu hét lớn, của hắn đầu như muốn nứt ra. Phạm trù dữ liệu e rằng đã vượt ra khỏi Lam tinh cầu, vô cùng thông khổ, những tia máu nổi gợn lên đầy mặt hắn.

Đang vô lực không chế nó bỗng nghe thấy tiếng Thiên Hà nói vang lên trong đầu hắn,nghe có vẻ rất gấp rút :''Nhật Dương, mau chóng cởi bỏ không chế, không được gượng ép nó, nếu không nó sẽ phản phệ luồng kháng cự đó làm đầu anh bạo liệt''

Không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn tuyệt đối nghe lời nàng, buông bỏ khống chế, rất nhanh luồng sáng hạ hỏa, mặc dù vẫn hơi gợn gợn nhưng là đã ôn nhu hơn trước, nó dần tụ lại trong đầu hắn hai luồng sáng đen trắng quấn lấy nhau.

Cho đến khi tinh châu trên tay Thiên Hà được truyền hết sang cho Dương, chính lúc đó một khỏa tinh châu to bằng một đấm này hiện lên lơ lửng bên trong đầu hắn, hai luồng ánh sáng hắc bạch chi quang này, một bên hòa nhã ôn nhu, một bên dữ dằn khuấy đảo cả một mảnh thần thức não hải, chúng quấn lấy nhau xoáy tròn vô cùng nhanh đem linh khí thiên địa xung quanh hắn điên cuồng hút vào khỏa tinh châu đó, nhưng điều lạ là linh lực hút vào nó không sao đủ, như một cái hố đen hút hết tất cả linh lực lẫn tạp chất xung quanh.

Tất cả chỉ diễn ra trong 1 phút đòng hồ, khỏa tinh châu lặng xuống tưởng chừng như kết thúc chuỗi sự kiện phi thường trong đời Dương thì ''Bùm..''toàn bộ lượng linh lực khổng lồ bị hắn hút vào phóng thích, rất đột ngột làm gây ra một vụ nổ linh lực cỡ nhỏ trấn nát mọi vật trên đường đi, bán kính là 2 m.

Không biết từ bao giờ não hải hắn lại xuất hiện thêm một cái bài vị bằng đá màu đen được chạm khắc thô sơ trên chỉ có 5 chữ.''Đây là..''-Dương nhìn 5 chữ đó đọc :''THIÊN ĐỊA NHÂN ĐAO PHÁP''

-anh mang trong mình...-Thiên Hà sớm đã tiến vào thức hải của Dương, thấy hắn đang chăm chú nhìn vào tấm bài vị liền nói-...một cái huyết mạch cổ xưa chỉ có thể nhiều triệu năm mới xuất hiện một cái nhân, nó tên là Hấp Huyết Mạch, ít ai có thể biết được sự hiện diện của nó, thứ huyết mạch này quá hiếm và không có công pháp áp dụng nên nó dần bị quên lãng, người sở hữu nó sẽ bị lầm sang tư chất vô sắc. Còn nữa, anh còn có thêm một cái tư chất nữa xuất hiện từ chính linh hồn chuyển sinh của anh nó tên là ''Tư Chất Sáng Tạo''.Suốt thời gian Mẹ em đứng lên làm Người Khai Sáng anh là người đầu tiên có tư chất này giống mẹ em. Có thể nói, anh tương lai vô định.Thế nên bằng quyền năng bất diệt của Người, đã tạo ra tuyệt phẩm công pháp này để anh tu luyện, còn phải dựa vào Ngộ đạo của anh nếu muốn nắm được tinh hoa của nó...

Nghe Thiên Hà nói hắn mới biết được Hấp huyết mạch rất bá đạo, lại còn cái tư chất Sáng tạo kia nữa, hình như nó rất mạnh. Nếu thật mạnh như vậy cái kia tư chất và huyết mạch-công pháp thì phải chăm chỉ tu luyện. Đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Thiên Hà nói:

-cái gì đến được thì chắc chắn sẽ đến, tư chất sáng tạo phải dùng chính Ngộ năng để thức tỉnh. Bây giờ chỉ nói về Hấp huyết mạch,như anh đã thấy nó có màu trắng và đen, đó chính là Đạo pháp, cực kì nghịch thiên, nó có thể tùy thời dẫn động lôi kiếp như cơm bữa nếu kết hợp Thiên Địa Nhân đạọ pháp làm công pháp tu luyện. Hai thứ này hợp lại có thể hấp thu, thôn phệ linh khí thiên địa và làm chủ bất cứ loại sức mạnh nào miễn là có khả năng và đủ thực lực. Công pháp này có thể tu luyện bằng hai cách, một là vận thủ ấn để tu luyện hoặc trực tiếp hút lấy từ vật thể muốn hấp thu; thứ hai là..là..ưkm

Đang trong chiều suy nghĩ bị ngắt ngừng, Dương nghiêng đầu nhìn Thiên Hà, mặt nàng được phủ một tầng phấn hồng và dần đỏ hơn khi hắn nhìn nàng:

-là gì? mặt em sao mà đỏ thế?

Thiên Hà ấp úng:

-là... sử dụng ngoại pháp,đó là dùng cách...song tu để dung hợp sức mạnh chứ sao

Mặt nàng đỏ như quả cà chua khi thốt ra từ cuối cùng, Dương ngơ ngác nhìn nàng:

-lẽ nào lại vậy? hay

Dương cười xấu xa vỗ tay đắc chí.

-anh.. anh chỉ được cái như vậy thôi, đồ hám gái.

Dương vô sỉ nói:

-con trai không xấu, nữ nhân không thương..ái da đau, tai ta

Thiên Hà véo tai Dương, hắn cười khổ chắp tay, cố chưng ra bộ mặt đáng thương nhất có thể cầu xin nàng

-hi hi xin lỗi mà

-thôi thì vậy, nếu anh muốn, vẫn có thể kiếm thêm vài cái tỷ muội nữa. Trai năm thê tứ thiếp, em không quản được chàng, chỉ mong chàng chăm chỉ tu luyện để rồi một ngày trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, lúc đó chàng có cưới bao nhiêu nữ nhân cũng được.

-yêu vợ nhất!

Dương phấn khởi ôm thơm vào má nàng làm nàng đỏ mặt

-ứ chịu đâu, hôn cơ.

Dương yêu chiều ôm eo nàng, Thiên Hà nhắm mắt chu môi chờ mong, ngắm nhìn đôi môi anh đào cưa nàng hắn khẽ nâng cằm nàng lên, môi hắn áp vào môi nàng. Cảm nhận đầu tiên của hắn là môi nàng rất mềm, mùi hương thăm thẳm của nàng làm hắn si mê. Dương nhích lại gần hơn cho ngực nàng tựa vào ngực hắn rồi đẩy lưỡi tách đôi môi tiến vào trong miệng nàng chạm vào chiếc lưỡi nhỏ mềm đang e thẹ, rồi hắn quấn lấy lưỡi nàng, mút nhấm nháp chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Cảm giác sướng khoái nơi đầu lưỡi làm nàng mềm nhũn ra, cả hai đều bị cuốn vào nụ hôn không có hồi kết. Cả hai người đều có chung một suy nghĩ:'' đã bao lâu rồi nhỉ? cuối cùng ta đã tìm được người ta thương...''