Chương 5: Thiên hà!? là nàng ư?
...Câu nói nhỏ nhẹ run run của nàng truyền vào tai Dương ấy vậy mà làm hắn đứng hinh mất 5 giây
rồi kịch liệt phản đối:
-Này này ,chuyện quái gì vậy ta đã cưới ai đâu đừng có mà nói linh tinh ,ta có biết cô là ai đâu xinh đẹp thật nhưng ta có tự trọng.. cho nên mời cô nói chuyện đàng hoàng một chút.
Dương thật sự không hiểu chuyện gì hắn quay như chong chóng,vẻ bối rối của hắn khiến nàng phì cười
-cô...cô cười cái gì?
-không có gì, chỉ là anh đúng là người em chọn mà,anh có nhớ thứ này là gì không?
Nói rồi kết tinh các chấm sáng biến ra một viên ngọc sáng to hình tròn màu tím có rất nhiều những đốm sáng nhỏ như dải ngân hà.
Dương nhíu mày nhìn viên ngọc, đột nhiên mắt hắn sáng lên, trong thâm tâm rung động dữ dội, miệng run run nói
-cô...cô..nàng là..THIÊN HÀ!!
bắt đầu kể:
. . . Rồi hắn nhớ về ngày xưa khi còn bé, ngu ngơ không biết gì, lúc đó hắn 5 tuổi trong một lần dạo chơi công viên hắn thấy một cô bé rất đáng yêu mặc một bộ váy trắng như thiên thần, tóc màu vàng kiểu tây xoăn tự nhiên, khuôn mặt trái xoan tròn chịa với cái má núm đồng tiền mỗi khi nụ cười tươi tắn lộ ra, làn da nàng trắng như trứng gà bóc, cái mũi dọc dừa cao và thẳng thỉnh thoảng lại phập phồng thở dốc vì nô nghịch nhiều, nghưng đặc biệt phải kể đến là đôi mắt long lanh màu tím tương phản cứ cuốn hắn vào sâu trong tâm chí hắn. Bé tý đã là tiểu mỹ nhân lớn lên ắt chở thành đại mỹ nhân, chẳng qua giờ là giữa trưa nếu không sẽ có một hàng người vây xem cô bé này.
Cô bé đang chơi lâu đài cát một mình, trên cổ có đeo 1 viên ngọc châu lấp lánh, đó chính là viên ngọc Thiên Hà cho Minh xem. Thấy tội cho cô, cậu rủ cô bé chơi cùng khiến cô rất vui, nhanh chóng hắn biết được nàng tên là Thiên Hà,đắc ý giới thiệu mình tên là Nguyễn Nhật Minh.
Cả hai người nhanh chóng thân thiết: bỗng hắn cầm tay cô bé định dẫn đi chỗ khác chơi thì cô bỗng giãy nảy lên nước mắt nước mũi tuôn ra xối xả:
-Á chết rồi! Thế này thì làm sao lấy được chồng chứ! Hu..hu hic..hu hu ! Em sao vậy ?nín khóc đi sao lại không lấy được chồng chứ?anh không hiểu !ngoan nào nín đi nha.
Cố kìm tiếng khóc nức nở của mình lại, cô bé sụt sùi nói:
-cầm tay nhau..sẽ có.. sẽ có con đấyy..hức..hức..hu hu hu-cô bé lại khóc nấc lên cơ hô sẽ làm thủng màng nhĩ của tên Minh này luôn.
-ách...còn có chuyện này ư?thế ta biết phải làm sao??
-ư...hu hu..hức không chịu đâu, không chơi với anh nữa em sẽ...sẽ méc mẹ cho coi!-cô bé nói rồi dùng ngọc thủ non nớt của mình đánh vào đầu của Minh khiến hắn ôm đầu xin tha. Không còn cánh nào khác Minh lao tới ôm nàng vào ngực để cằm nàng lên vai mình rồi tay vỗ vỗ nhẹ tấm lưng nàng ra sức dỗ dành nàng
-đươc rồi, đừng khóc nữa nha, ta hứa lớn lên sẽ cưới nàng về làm vợ.
-thật chứ?...nhanh vô cùng cô bé nín khóc, tay nàng dụi dụi vô mắt nom như con mèo con,mũi vẫn sụt sịt mà không biết vô tình hay cố ý nàng kiều mị nhìn Minh. Không còn nghi ngờ gì nữa đây là nhát dao trí mạng khiến hắn ngẩn ngơ vài phút rồi tiến thêm một bước vỗ ngực mà rằng:
-Đương nhiên là thật,nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh!
Nhận được lời khẳng định của Minh hiển nhiên là Thiên Hà nàng rất vui, thế là Minh lại tiếp tục dắt tay cô đi chơi . . .
Nhớ tới đó Dương giật mình:
-Nàng vẫn còn nhớ lời hứa hồi đó ư?
-ứ chịu đâu, chàng định thất hứa à?
Thiên Hà nũng nịu, chỉ trong phút chốc mà mắt nàng đã cay xè ra rồi, làm Dương hắn vội giải thích giọng cố gằn ra vể bực dọc:
-không có,ta chỉ không ngờ nàng lại là cô bé năm xưa, người mà đã khiền mấy năm học đại học còn không có kiếm được mảnh tình nào vắt vai đây này.
-hi hi, thiếp biết mà,nhưng không sao chàng nhớ thiếp là người ta vui rồi.
Cười trừ nói rồi Thiên Hà tiếp tục ôm chật lấy Dương,núp vào lòng ngực hắn làm cho hắn bối rối một hồi rồi rất nhanh thích nghi với hiện tại, theo bản năng của một người đàn ông hiển nhiên là hắn đưa tay lên ôm lấy tấm lưng ong của nàng xiết chặt vong eo con kiến của nàng, thứ đầu tiên hắn cảm nhận thấy đó là eo nàng rất nhuyễn rất có xúc cảm, không dám có ý làm loạn vì sợ nàng không thích trong phút chốc mặc cảm về thân phận thực lực nhanh chóng tan biên chỉ còn lại là tâm tình của đôi trai gái thương yêu nhau, trong phút chốc xúc động của hiện tại nghiệt ngã ngoài kia tan biến hết. Nàng ôm lấy người mình yêu, chàng ôm lấy người mình thích và nhớ nhung bao lâu nay.