Chương 3: chuyển sinh ,lai lịch và thân phận (tiếp)

TA Ở LA MINH ĐẠI LỤC BÌNH ĐỊNH THIÊN HẠ

CHƯƠNG 3:chuyển sinh,lai lịch và thân phận (tiếp)

Nhật Dương hắn vò đầu bứt tai nói:

-sao lại thành ra như này chứ, đáng lẽ ta phải chở thành tuyệt thế thiên tài chứ sao lại vô dụng như thế này? Nếu đã vô dụng như vậy sao lại chuyển ta đến thế giới nay chứ ?

Nếu ai nghe thấy và hỏi hắn nói thế là có ý gì thì hắn sẽ trả lời ngay là hắn được chuyển sinh đến thế giới này, kiếp trước hắn tên là Nguyễn Nhật Minh 35 tuổi ở trái đất sống một cuộc đời nhàm chán, FA và làm 10 năm văn phòng lên chức trưởng phòng.Trong dịp no-en hắn cùng em trai và em dâu hắn đi chơi đêm đang đi thì nghe đằng sau có tiếng kêu cứu có cướp ,một người đàn ông mặc áo rét màu đen đội mũ lưỡi trai tay trái cầm túi xách màu nâu hiển nhiên là vừa cướp được, tay phải cầm con dao găm mồm liên tục kêu :’’TRÁNH RA KHÔNG TAO ĐÂM CHO MỘT NHÁT BÂY GIỜ!’’ tên cướp chạy về phía hắn, người đi đường sợ hãi dạt sang hai bên, hoàng hồn tỉnh lại tên cướp đã xông thẳng đến gần trước mặt đứa em trai đang đứng hình vì sợ hãi, ngay lúc này đây tình anh em và lòng anh dũng quả cảm của Nhật Minh dâng trào hơn bao giờ hết hắn lao ra ngăn chặn cú đâm vào em trai mình của tên cướp.’’ phập ‘’-tiếng đâm ngọt lịm vào bụng hắn

-ANH- em hắn gào lên.

Đủ bình tĩnh nén cơn đau lại,Minh dùng hai bàn tay vỗ mạnh vào hai tai tên cướp làm hắn ù tai liền rút con dao trong bụng Minh ra’’soạt’’,’’ Ắ ..Ắ ..Ắ.’’-Minh hét lên nhưng vẫn đứng vững hắn dung hết sức bình sinh như con nhà có võ tông thẳng một đấm trới giáng vào mặt tên cướp xấu số, nó choáng váng lùi lại rồi nằm vật ra đường dân xúm lại khóa tay gông cổ nó lại như hổ trong cũi. Minh gục xuống ngay sau đó hắn cố ôm bụng đẻ câm máu nhưng máu đã chảy lênh láng ra đường, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau như vậy tai hắn ù mắt mờ đi rồi sụp xuống, em trai Minh lao tới đỡ lấy đầu Minh, nó cố van nài xin hắn hãy tỉnh lại

-ANH ƠI!!! TỈNH LẠI ĐI, HÃY Ở LẠI VỚI CHÚNG EM!

Mặc cho đứa em trai kêu gào mắt Minh vẫn nhắm nghiền cơn đau như lửa thiêu dịu dần cảm giác không còn đau nữa thanh thản dễ chịu, hắn nghĩ: ‘‘đây là chết ư?”. bỗng một giọng nói con gái vang lên trong đầu hắn:

-sắp rồi anh ơi, anh sắp được sang thế giới khác rồi, trước khi chuyển sinh mẹ em có ban cho anh một điều ước anh hãy mau nói ra ước nguyện của mình đi.

Trong cơn mê hắn nghe rõ những gì xảy ra:

-ai đấy? Ai đang nói đấy, là em à Vũ(tên em trai hắn)anh lạnh quá...

-được,mẹ sẽ ban cho anh cho anh sự bất tử với nhiệt độ của băng và hỏa.

Giọng nói mềm mại lại vang lên

-đừng nói nhảm nữa Vũ à,em có phải là thần đâu mà ban với bán cái gì?

-được,em sẽ giúp anh trở thành một vị thần nhưng em sẽ chỉ chỉ cho anh cánh trở thành một vị thần thôi,em không thể biến anh thành môt chàng thần vĩ đại được. Không còn nhiều thời gian nữa ta đi thôi ...thôi...

Tiếng nói văng vẳng bên tai như chuông chùa ngân vang tận vào trong óc bỗng hắn thấy xuất hiện một xoáy nhỏ hình xoắn ốc màu lam hút linh hồn hắn vào trong xuyên qua bao thiên hà thoát ra hẳn ngân hà rồi vào tới 3 xoáy ốc như vậy tới một hành tinh vô cùng lớn gấp vài trăm lần trái đất đáp xuống một đại lục rộng khổng lồ chiếm ½ diện tích đất liền.Trước khi tỉnh lại giọng nói đó lại một lần nữa vang lên :

-12 năm nữa em sẽ quay trở lại để thực hiện lời hứa đem đến cho anh một hồi tạo hóa...

Rồi hắn tỉnh lại trong hình hài một đứa trẻ sơ sinh,sức lực không cho phép hắn làm gì đành uống sữa, làm bạn với cây cối cho đến khi gặp đại phu nhân Nguyễn gia nhận làm con nuôi.

Dương đang ngồi nghĩ về quá khứ của bản thân;than thầm cho số phận trớ chêu, người mẹ nuôi của hắn người đầu tiên khiến hắn biết tình mẫu tử là gì đã mất, Người mất vì trong lần tấn cấp linh vương nàng không vượt qua 9 hồi lôi kiếp, tiếc thay đến phát thứ 9 lôi kiếp đánh xuống tâm lại không vững khiến linh lực có phần dao động không kiểm soát được dẫn đến bạo thể mà chết, sau khi Người mất cha trong nỗi buồn vô tận đưa cho hắn một miếng ngọc bội màu đen có hoa văn rất kì lạ bảo là nó ở bên cạnh chiếc nôi khi mang hắn về. Bị coi là phế vật, là con rơi, mẹ lại vừa mất, đúng một năm nữa hắn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc vì tộc quy nói rằng bất cứ ai 13 tuổi không đạt ngưng cảnh tầng 8 xem như là không đủ tư cánh trở thành chính thống tộc nhân liền bị đuổi xuống làm thứ dân.Vì những chuyện này mà hắn đã dày vò mình suốt thời gian qua,trở lại hiện tại hắn đưa tay lên trước mặt nhìn một lúc, tay hắn run run rồi nắm chật lại hắn đứng bật dậy rồi hét thật to về phía mặt trời tàn. Tiếng gào hét không phải là của một tên vô vọng mà như một con dã thú gầm thét phá khỏi vòng đai thép đang chịt lấy cổ hắn:

-Grá...grá... á.. á!!!! TA SẼ KHÔNG CHẤP NHẬN SỐ PHẬN KHỐN NẠN NÀY, TA SẼ BẺ CONG CÁI GỌI LÀ ĐỊNH MỆNH ĐẬP TAN TẤT CẢ MỌI VẬT CẢN ĐƯỜNG TA LÊN ĐỈNH CAO CỦA ĐẠI LỤC! TA LÀ NHẬT DƯƠNG!!...