TA Ở LA MINH ĐẠI LỤC BÌNH ĐỊNH THIÊN HẠ
CHƯƠNG 2:lánh mặt-chuyển sinh,lai lịch và thân phận
Khí tức linh úy tầng 5 bành chướng khiến người ở đây –đa số là mới đạt ngưng cảnh, khó thở khí huyết đình trệ. Sợ hãi trước thực lực của vị thiếu nữ đó tất cả không dám nói câu gì chỉ dám nuốt nước bọt thầm than :
-thật đáng sợ, mới có một năm mà đã có thể đôt phá đại cảnh giới tăng liền 7 tầng cảnh giới.
Căn bản bọn chúng không sợ cái thực lực của nàng mà là sợ uy nàng ,bởi nàng chính là con gái lớn của đương nhiệm gia chủ đời thứ 58 tên Nguyễn Trâm 16 tuổi.
Nhật Dương hắn thoáng dừng chân,đón cho mình một cái nhìn thân thương từ Trâm,làm bão tố trong lòng bỗng nhẹ hẳn nhưng rồi như nghĩ ra điều gì bèn lắc đầu ra hiệu rồi hắn vội vàng bước đi thoát ra khỏi sân tập bằng cánh cổng lớn.Nhìn thấy vậy Trâm liền giật mình nhận ra:” nếu ta cư xử như vậy sẽ khiến lũ mồm miệng thối nát này nghĩ tam đệ núp sau lưng phụ nữ.” .
Nàng liền thu hãm khí tức,tức tốc đuổi theo Dương.
Còn tên Dương hắn đang chắp tay sau lưng mà lững thững đi, vẻ bất cần được thay bằng cái nhíu mày đăm chiêu,dường như hắn đang suy nghĩ mông lung rất nhiều thứ:’’TA LÀ AI!’’,”Ta đến đây để làm gì’’,’’số phận có phải đang cố trêu đùa ta chăng?’’... .Đang suy nghĩ đến đó chợt hắn nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:
-Nhật Dương ơi em đâu rồi, đợi chị với Một khắc sau Trâm chạy đến,vừa thấy mặt Dương nàng liền cúi gập người hai tay chống đầu gối thở hổn hển mặc cho mặt không thấy một giọt mồ hôi nào.Nom bộ dạng không khỏi che miệng cười,Dương hắn trêu nàng liền nói đùa một câu:
-đệ xin lỗi đã để tỷ phải tìm suốt...5 phút
- tên tiểu tử thối nhà ngươi ,lại còn biết trêu tỷ nữa ai bảo nhà ngươi không có tý linh lực nào làm ta dò linh lực mãi không được...- đến đây nàng và Dương sững lại,Trâm biết mình lỡ lời liền xin lỗi ngay-ta...ta..cho tỷ xin lỗi, đừng để ý nha tỷ không cố...-chưa nói hết câu Dương đã gạt phắt đi:
-không không không phải lỗi của tỷ là ..là ta vô dụng đã không đỡ đần được nghĩa phụ và tỷ lại còn khiến cho mọi người lo nghĩ.
Nói rồi phóng đi như bay về phía ngọn núi sau biệt viện của nha hoàn,không quên ngoảnh lại nói:
-không cần tìm đệ, đệ muốn suy nghĩ một lúc.
Bóng người áo tráng phóng đi khuất sau cổng gió bằng ngọc lục bảo nguyên chất để lại phía sau một cô gái dõi theo hắn mà người khẽ rung,tay nắm chặt,rơm rớm nước mắt,nàng thầm nghĩ:’’là ta đã quá vô tâm,Dương đệ à ta và phụ thân luôn coi ngươi là người một nhà cớ sao ngươi vẫn cứ coi ta và Người là nghĩa thân vậy?”
Ngọn núi sau biệt viện nha hoàn,nó gần như là ngọn núi thấp nhất ở đây bởi Nguyễn gia nội tộc lãnh địa được xây dựng theo kiểu trong lòng chảo,tứ phương thất hướng bao bọc bởi vài chục ngọn núi lớn nhỏ chỉ có hướng đông bắc là thông thoáng để cho dân chúng sinh sống buôn bán và làm việc ,bên ngoài có thành lũy che chắn yêu thú giặc cướp,ra vào phải xuất trình giấy tờ; nghe nói là vị gia chủ đời thứ 2 với thực lực phi thường phá núi lập non một tay gây dựng lên Nguyễn đại gia tộc.Ngọn núi này quanh năm ngày tháng vắng vẻ chỉ có chim chóc và côn trùng tấu nhạc cả ngày trên những vòm cây, ở đây nha hoàn thường hay lui tới vào cuối thu bởi khi đó sẽ có nấm chân voi,nấm đá*,..;còn bây giờ là giữa hè hầu như không có ai lên đây.Chiều đã ngả về cuối,cái nắng vàng gay gắt nay đã được thay bằng chiếc váy dạ hội màu đỏ tuyệt đẹp, thân váy ở tút xa mà chân váy lại rải tận lên các ngọn cây rậm rạp lên lói vào từng kẽ lá chiếu xuống đất. Ánh hoàng hôn mới đẹp làm sao, trên núi chỉ có duy nhất một khoảnh đất ờ sườn núi là bằng phẳng phủ trên đó là cây xanh và loại cỏ lam ngân thảo còn cả tảng núi toàn đất đá ngổn ngang .Trên một vách đá cao 5m thật hiếm hoi vách đá được phủ xanh bằng cỏ, ở đây còn mọc lên một ngôi nhà bằng ngỗ dường như là có người ở.
Gần mép vách đá,trên tảng đá to có một thiếu niên mặc đạo bào trắng đang đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc hoàng hôn đẹp đẽ và thơ mộng có thể xả đi bao mệt nhọc trong lòng, vậy mà người thanh niên nay lại tỏ ra vô cùng mệt mỏi đôi mất nheo lại như đang suy nghĩ mông lung chuyện gì.Hắn là Nhật Dương, ai không biết thì không hiểu hắn đang bị giày vò trong một mê cung suy nghĩ cố tìm ra lời giải để thoát ra khỏi địa ngục khổ đau,căn bản người bình thường thì đã sớm trốn tránh sự đời buồn tủi chui trong nhà sau hàng loạt sự việc khốc liệt như vậy;nhưng hắn từ nhỏ đã từ tốn điềm tĩnh lại liên tục bị khinh bỉ,bị coi là thân phận thấp hèn nên đã luyện cho hắn một tinh thần sắt đá nài nỉ kiên cường trước tộc nhân Nguyễn gia và cả số phận.
Nhật Dương tên đầy đủ là Nguyễn Nhật Dương, là con nuôi của gia chủ Nguyễn gia tên Nguyễn Minh Nhật.Hắn được nhặt về khi còn mới đỏ hỏn trong một lần đại phu nhân của Minh Nhật dạo chơi xứ Hoa Nhiên ở Yêu thú sơn mạch vì tướng mạo phi thường lại có thể nằm ngủ ngon lành nơi khỉ ho cò gáy đầy dãy yêu thú đặc biệt còn thấy một thân cây lạ mọc lên che mưa nắng cho đứa bé dây leo cuốn quanh tạo thành chiếc nôi cho nó ngủ quả của nó như bầu sữa mẹ nhỏ những giọt sữa trắng ngọt thơm được lá cây vươn tới cho nó mút nàng nhìn thấy biết là bất phàm liền đem về làm con nuôi, được sự chấp thuận của Nhật hai người luôn yêu thương chăm sóc hắn và càng ngày càng yêu mến hắn. Ngay từ lúc mới về hắn đã tỏ ra khác người, khi chỉ nằm không khóc chỉ cười muốn gì thì chỉ:” Ô...,A.’’ rồi chỉ trỏ là mọi người biết liền.6 tháng biét đi biết nói, 1 tuổi biết đọc, 3 tuổi học hết lễ nghi kiến thức cơ bản của La Minh Đại Lục,4 tuổi học võ đến 7 tuổi biết hết các đường võ,một quyền đánh ra nếu không phải là linh sư thì sẽ nốc ao luôn hắn,đạt ngay võ giả tầng 9khiến mọi người có chút hốt hoảng bèn khuyên bảo không nên nhanh chóng tu luyện linh lực trước 9 tuổi nếu không sẽ bạo thể mà chết nên hắn mới dừng lại không tu luyên nữa, ai ngờ đâu 5 năm sau hắn vẫn chưa tụ được tia linh khí nào bây giờ liền trở thành một phế vật của Nguyễn gia.
*nấm chân voi: loại nấm có thân to bụ và bùi, ô nấm màu nâu mọc trên những thân gỗ mục nát cuối thu
**nấm đá: loại nấm có ô nấm thô dát như hòn đá,thân bé tẹo gần như bị ô nấm che hết bù lại ăn dai dai khá ngon