Chương 1: Nguyễn Gia Phế Vật

TA Ở LA MINH ĐẠI LỤC BÌNH ĐỊNH THIÊN HẠ

CHƯƠNG 1:Phế vật

-võ giả tầng 9 không tiếp nhập ngưng cảnh.

-Ha ha.. ha,đau bụng ta quá ,khục ..khục

-Vẫn còn mơ mộng hão huyền sao,chỉ là một đứa con hoang mang huyết mạch của lũ thường dân sao lại dám ngông cuồng ở Nguyễn đại gia tộc, thật quá ư là ngu xuẩn!

-hi hi Nhật dương nhà chúng ta thật quá mất phong độ rồi đâu còn như xưa nữa

-mất phong độ thôi làm gì đã đủ còn nhục mặt ra ấy chứ,từ chín tuổi đến mười hai tuổi là đã 3 năm vậy mà còn không tu luyện nổi được một tia chân khí ,thật vô dụng.

.....

Trên bục kiểm tra, bước xuống một cậu bé khoảng 12 tuổi cao hơn 1m5 mày kiếm mắt diều hâu với khuôn mặt vline trắng nõn; cậu bước đi với vẻ anh tuấn tiêu sái vận một bộ trường bào kiểu cổ trang màu trắng tóc búi cao bằng một thước khăn đen trông mới giống một thi sĩ nho nhã làm sao ;ấy vậy mà hôm nay hắn lại chính là tâm điểm cho mọi sự vũ nhục, chê bai và khinh bỉ của mọi người. Mặc cho chúng nhân nói gì hắn vẫn chậm chân chắc bước mà đi lộ vẻ bất cần.

Lại có tiếng chửi phát ra từ phía đám đông ,là tiếng con trai:

-thằng mặt dày xuẩn ngốc kia, khôn hồn thì cút ra khỏi Nguyễn gia tụi ta đi thật là mất mặt!

Đám đông cũng phụ họa hắn chửi ầm lên:

-đúng rồi đó.cút đi.....

-cút đi...

-biến nhanh lên....

Đám đông đang la ó bỗng im bặt vì tiếng động lớn , kèm theo là khí tức linh úy tầng 5 bành chướng gần đó

-Uỳnh...rầm...rắc.

Tập trung về phía cuối đoàn người, chúng nhân chỉ thấy một thiếu nữ chạc 16 tuổi đầy đặn và xinh đẹp vô cùng,nàng mặc sơ-mi trắng có logo một cô gái có mái tóc tím dài bồng bềnh và chiếc váy ngắn mầu xanh thẫm có đường viền tím tinh xảo. Không nghi ngờ gì nữa, đó là học viên của học viện Nữ Thần-giờ đây đang đứng chống nạch dùng đôi mắt sắc xảo cứa vào từng tên một, miệng xinh nói to như hét:

-câm mồm hết lại cho ta, ta không cho phép các ngươi sỉ nhục đệ đệ của ta! các ngươi nghĩ mình là ai mà dám đuổi em ta đi!