Chương 2: khách hàng đâu tiên

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã trải qua một tuần từ ngày Duy Thiên khai trương quán ăn.

Việc buôn bán của quán ăn chưa có chút nào gọi là khởi sắc.

Trong một tuần này, cfgũng có vài người vô tình hay cố ý đi ngang qua quán ăn Đại Phúc của hắn.

Đúng như dự liệu, đa số đểu tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy có người mở tiệm tại nơi này.

Một số người vì tò mò mà vào cửa hàng của hắn.

Thế nhưng. Duy thiên vẫn chưa bán được dù chỉ là một phần món ăn.

Tất cả những người đó đều bị giá cả ở đây khuyên lùi. Có vài người khuyên hắn là giảm giá vì với giả cả đó ở đế đô này thực sự rất mắc.

Duy Thiên cũng đành bất lực vì dù muốn hắn cũng không thể hạ giá a!

Giá cả là do hệ thống quy định, hắn cũng đã từng thử thương lượng với hệ thống giảm chút giá cả, khi nào cửa tiệm nổi tiếng rồi tăng lai nhưng đều bị phủ định.

Hệ thống không cho, Duy Thiên hắn cũng không có cách.

Cứ như thế, dù một tuần qua có người vào quán ăn của hắn, nhưng trên thực tế Duy Thiên vẫn chưa thể bán được bất kì phần thức ăn nào.

Ngoài ra, còn có một chuyện đáng sợ hơn là một số người đến quán ăn của hắn, một ai đó đã đồn rằng đây là một quán hắc điếm. khiến cho việc có khách của hắn lại càng xa vời.

Không phải sao, bây giờ một số người đi ngang qua đây khi thấy ánh mắt hy vọng của hắn cũng nhanh nhanh lẩn trốn.

Không ngờ là một người xuyên việt có trong mình hệ thống. hắn nghĩ mình sẽ nhanh chóng quật khởi, vậy mà bây giờ lại lâm vào cảnh khó này.

Bây giờ, đối với Duy Thiên, hắn đã không còn chút hy vọng nào.

Việc của hắn bình thường là buổi sáng mở cửa rồi thất vọng nhìn xem những người xung quanh xa xa lẩn tránh cửa hàng của hắn.

Đáng giận hơn là mỗi ngày Duy Thiên phải nhìn việc làm ăn của Thiên Phương Lâu ngày càng phát hỏa.

không biết dạo này có chuyện gì mà tu sĩ khắp nơi tụ tập tại đế đô. bình thường những tu sĩ cấp cao bình thường ít thấy mà mấy ngày nay Duy Thiên cũng thấy xuất hiện không ít.

Đây là có chuyện lớn. Mặc dù không biết thứ gì làm những tu sĩ này lại đồng loạt đến đế đô nhưng Duy Thiên cảm thấy dự cảm sắp xuất hiện đại sự.

Nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa chắc hẳn cũng không liên quan đến hắn. bây giờ Duy Thiên chỉ muốn an an ổn ổn chờ đón vị khách đầu tiên của mình.

Tại Thiên Phương Lâu, việc làm ăn càng ngàng càng hỏa. ta có thể thấy hàng người xếp hàng ngày một càng dài.

Ngư long hỗn tạp. cũng có một vài tên tu sĩ tự cho là đúng muốn chen ngang đều bị nhân viên quán ăn ném ra ngoài.

Ân! Là ném tu sĩ ra ngoài. Những nhân viên phục vụ của Thiên Phương Lâu cũng không phải là người bình thường, họ đều là những tu sĩ cấp 3.

Mặc dù nói ở đại lúc này linh khí dồi dào, tu sĩ tu luyện lớp lớp nhưng để trở thành tu sĩ cấp 3 cũng không phải việc dễ dàng gì. Chủ yếu đều là những tu sĩ cấp 1 và cấp 2.

Một cửa hàng mà các phục vụ đều là những tu sĩ cấp 3 chắc hẳn phía sau nó là thế lực không bình thường.

Không phải sao, ngay cả các tu sĩ cấp 4 và một số ít tu sĩ cấp 5 vẫn không phải theo thứ tự xếp hàng hay sao. Kẻ lỗ mãng chung quy cũng chỉ là một số ít.

ở một góc của Thiên Phương Lâu, đang có một chàng trai khí phách phi phàm, tướng mạo xuất chúng. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt ngọc đắt giá, miệng ngâm thơ ca. bên cạnh là vô số mỹ nhân vây quanh.

Lâu lâu, hắn lại chọc ghẹo mấy mỹ nữ bên cạnh khiến các nàng cười khanh khách. Bầu không khí được gọi là rất vui vẻ.

Nhưng lúc này, phía xa đang có một đoàn người đi đến về phía bàn đó. Dẫn đầu là một chàng trai tướng mạo bất phàm, khí chất tự tin cho thấy hắn không phải là nhân vật bình thường.

Bên cạnh hắn cũng vậy, dù có bị lép vế bới khí phách của hắn nhưng ta cũng có thể thấy được sự tự tin và bất phàm của những người đó.

Đây toàn là những công tử ca, những tiểu thư các của các quan trong triều đình. ấy vậy mà họ đều đi theo một người. cho thấy địa vị của người đó thực sự bất phảm.

Không sai người dẫn đầu là người có địa vị lớn nhất. Hắn là Tiêu Hoàng nhị công tử của phủ tể tướng.

Không những thân phận bất phàm, Tiêu Hoàng còn có thể gọi là thiên tài. Mặc dù mới 16 tuổi hắn đã đạt tới cảnh giới tu sĩ cấp 3.

Tuy có chút thua thiệt nếu so với đại công tử. nhưng nếu chỉ đối với người khác thì đây thực sự là một con quái vật.

Rất nhiều người tin tưởng, Tiêu Hoàng thua thiệt đại công tử nhà họ Tiêu chỉ do sinh sau, nếu bằng tuổi thì chưa biết ai hơn ai. Thế nên có rất nhiều người đặt cược vào Tiêu Hoàng dễ thấy là những công tử, tiêu thư đi sau hắn.

Nếu có ai đó nói những gì Tiêu Hoàng có được là do phần tài nguyên của Tiêu gia thì toàn toàn sai lầm. sinh ra trong một gia tộc lớn, được giáo dục từ nhỏ, tài nguyên cuồn cuộn. Nhưng luôn bị áp lực vì phía trên đầu hắn là Tiêu Dương đại công tử của tiêu gia.

Đối với Tiêu Hoàng, hắn càng phải nỗi lực hơn người khác vì hắn muốn chứng minh cho cha mình thấy năng lực bản thân. Nói cách khác, Tiêu Hoàng muốn tranh dành vị trí gia chủ với anh trai của mình.

Tiêu Hoàng ngồi vào bàn, các công tử, tiểu thư cũng lần lượt khác cũng lần lượt vào chỗ.

Chỗ ngồi không sai đó chính là đối diện vị công tử kia.

Một bên là nam nữ vui đùa, tô son thục phấn. Còn một bên là những công tử, tiểu thư nho nhã hiền hòa. Nhìn thôi đã phân ra thắng bại.

Lúc này Tiêu Hoàng lên tiếng.

“ Đây chẳng phải đại công tử của Lâm gia sao? Quả thực không phải danh bất hư truyền.”

“ Nghe nói đại công tử của Lâm gia là bại gia chỉ tử nay có cơ hội gặp mặt thật đúng là biết chơi .”

“ Ngâm thơ cùng mỹ nữ, ai không biết thực sự sẽ không nghĩ đây chính là đại công tử của phủ tướng quân.”

Mặc dù Lâm gia và Tiêu gia địa vị ở đế đô này sánh vai nhau. Nếu xét về vai vế thì Tiêu Hoàng hắn chỉ là nhị công tử nhà họ Tiêu thua xa với đại công tử của Lâm gia.

Nhưng Tiêu Hoàng cũng không cho là vậy, vì ở đế đô này không ai không biết Lâm Phàm là một phế vật. Đúng đối với Tiêu Hoàng, Lâm Phàm chính là một phế vật không hơn không kém.

Mọi việc bắt nguồn từ việc Lâm Phàm không thể tu luyện. Dù Lâm gia đã dùng mọi cách nhưng cũng không thể nào giúp cho Lâm Phàm có thể tu luyện.

Cha của Lâm Phàm là tương quân của Hỏa Vân quốc, đáng lẽ ra hắn cũng sẽ có thiên phú tu luyện bất phàm nhưng do hắn sinh non, linh căn không đầy đủ dĩ nhiên không thể tu luyện.

Không phải là do người hãm hại, không phải từ thiên tài biến thành phế vật cũng không phải do ai đó lấy đi hạo thiên cốt mà là do từ lúc sinh ra đã chú định Lâm Phàm bình phàm cả đời.

Vậy một người như vậy tại sao Tiêu Hoàng lại trào phúng. Đơn giản là hắn ghen tị.

Cho dù có là phế vật đi nữa thì Lâm gia cũng không từ bỏ Lâm Phàm, ngay cả khi biết không có cách nào giúp Lâm Phàm tu luyện thì vị trí đại công tử vẫn là của hắn.

Còn đối với Tiêu Hoàng, dù hắn có nỗi lực như thế nào thì trong mắt cha của hắn cũng chỉ có đại ca.

Ngay cả một tên phế vật lại còn sống tốt hơn hắn, thật là không công bằng.

Phía đối diện, nghe được những lời trào phúng đó Lâm Phàm cũng không cảm thấy tức giận. hay nói cách khác ngay từ đầu Lâm Phàm đều chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của nhóm người Tiêu Hoàng.

Những lời chễ giễu đó cũng chẳng ảnh hưởng đến Lâm Phàm vì từ nhỏ đến lớn hắn đã quá quen với những lời nhục mạ đó.

Tuy nhiên, dù gì hắn cũng là đại thiếu gia của Lâm gia nên người khác chỉ có thể nói sau lưng hắn. Hôm nay không nghĩ có người lại nói trước mặt hắn. mặc dù hắn không để ý nhưng khi ngươi ăn cơm, lại có con ruồi bay qua bay lại, lúc đó chắc hẳn tâm trạng ngươi cũng không tốt.

Mặc dù những lời của Tiêu Hoàng không làm Lâm Phàm bận tâm nhưng cứ bị một kẻ lải nhải bên tai thì còn gì tâm trạng dùng bữa.

Lâm Phàm quyết định rời đi. Trả tiền, Lâm Phàm một mình rời đi.

Bóng lưng của hắn như của một người cô độc, một người có lẽ đáng ra không nên thuộc về thế giới này. Nhưng Lâm Phàm vẫn bước tiếp, bỏ mặc sau lưng sự đắc ý của những kẻ nhạo báng khi thấy hắn rời bỏ.

Rời khỏi Thiên Phương Lâu, Lâm Phàm quyết định đi một vòng đế đô để tìm linh cảm.

Lúc này, Lâm Phàm vô tình nhìn vào con ngõ nhỏ, Lâm Phàm cảm thấy thật ngạc nhiên, không phải chứ đây là một quán ăn!

Một quán ăn mở gần Thiên Phương Lâu, không những thế còn chọn vị trí là con ngõ vắng vẻ như thế này?

Mang trong lòng sự tò mò, Lâm Phàm quyết định tìm hiểu xem lão bản của quán ăn như thế nào mà dám tự tin mở quán ăn ở nơi này.

Càng lại gần, Lâm Phàm lại càng thấy ngạc nhiên. Không phải quán ăn đó bất phàm thế nào, cũng chẳng phải là quán ăn khác lạ ra sao.

Đó đơn thuần chỉ là một quán ăn bình thường, không một chút ấn tượng với vẻ ngoài đơn giản. nếu nói là chỗ đáng để lưu ý nhất đó là bảng hiệu của quán ăn.

“ Đại Phúc” chỉ là một bảng hiệu đơn sơ nhưng nếu để ý kỹ ta có thể thấy được vẻ khách thường của hai chữ này.

Bảng hiệu mang lại cảm giác nó như được làm ra bởi những người có tay nghề hàng đầu tạo nên. Hai chữ đó như mang trong mình ý cảnh khiến cho càng nhìn vào đó, ta sẽ cảm thấy nó thật đáng ngạc nhiên.

Lâm Phàm cảm thấy ngày càng thú vị, hắn liền không nghĩ ngợi nữa mà bước vào quán ăn.

Mở cửa ra, bên trong quán ăn lại khiến Lâm Phàm bất ngờ đến lạ thường.

Khác với vẻ không mấy chú ý bên ngoài. Bên trong quán ăn được bố trí rất tinh xảo từ những bộ bàn ghế đến những bức tranh được treo trên tường.

Nhưng ấn tượng nhất đối với Lâm Phàm đó là ánh sáng của quán.

Đó là loại ánh sáng mà trước giờ hắn chưa từng thấy, không phải dạ minh châu, nến hay bất kì vật phát sáng nào. Nó là một hình tròn phát ra đủ loại màu sắc ( bóng điện và phát ra chủ yếu màu đỏ).

Tổng thể mà nói, quán ăn mang lại cho Lâm Phàm cảm giác vừa sang trọng nhưng mang vẻ ấm cúng. Đó là phong cách mà trước giờ Lâm Phàm chưa từng thấy ở bất kì nơi nào.

Lâm Phàm nhìn xung quanh, hắn không thấy bất cứ một nhân viên nào chẳng lẽ đây là một quán ăn ma. Nhưng rất nhanh Lâm Phàm thấy được một người.

Ấn tượng đầu tiên của Lâm Phàm đó là một chàng trai bình thường không mang chút tồn tại cảm giác nào. Chỉ thấy người đó đang ngồi ngủ gật ở một góc, miệng còn đang chảy nước miếng.

Nhìn kỹ lại một lần, Lâm Phàm không thấy bất kì ai. Mặc dù không muốn nhưng nếu không còn ai nữa thì có lẽ người thanh niên đang ngủ đó chính là lão bản ở đây.

Thất vọng sao? Đúng vậy Lâm Phàm thất vọng rồi. Hắn đã rất khi vọng khi thấy một cửa tiệm ở đây và càng mong chờ khi thấy cách bố trí của cửa hàng.

Nhưng đến khi gặp lão bản, một người cho Lâm Phàm cảm giác rất đỗi bình thường.

Duy thiên vẫn ngủ và không hề hay biết có khách hàng đến quán ăn của hắn. đúng lúc này

“Đinh! Hệ thống nhắc nhở túc chủ đã 8 lần ngủ trong giờ làm, nếu còn tái phạm hệ thống sẽ khởi động chương trình trừng phạt.”

Duy Thiên giật mình tỉnh dậy, mấy ngày nay quán ăn không có khách nên hắn đã mấy lần ngủ gật.

Dù đã bị hệ thống cảnh cáo mấy lần, nhưng lần này hắn có cảm giác hệ thống sẽ làm thật.

Tỉnh dậy, như một thói quen duy thiên nhìn quanh cửa hàng xem có vị khách nhân nào không, vì mỗi lần có hệ thống đánh thức hắn đều do có khách nhân đến cửa.

Và lần nào cũng vậy, những người đó đều hiếu kì về cách bố cục của cửa hàng. Nhưng khi đến phần gọi món, những người đó thấy bảng giá của quán thì đều thối lui.

Mặc dù Duy Thiên đã lấy nhân cách mị lực của hắn đảm bảo là món ăn rất đáng giá so với giá tiền, nhưng như đã thấy, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể bán đi một phần món ăn nào.

Cũng may hệ thống miễn phí cung cấp đồ ăn, nếu không hắn có lẽ sẽ trở thành lão bản quán ăn đầu tiên chết đói tại tiệm mất.

Rất nhanh chóng, Duy Thiên đã thấy vị khách quẫy rầy giấc ngủ của mình.

Duy Thiên đánh giá Lâm Phàm, cùng lúc đó lâm phàm cũng không ngừng quan sát để tìm xem vị lão bản này có chỗ nào không bình thường,