Chương 1: ta là lão bản- sửa lại

Tại một ngõ nhỏ ở đế đô của Hoả Vân quốc, sẽ chẳng một ai nghĩ đến nơi này tồn tại một quán ăn.

Rượu ngon cũng sợ ngõ sâu. mở quán ăn ở đây, thật là không biết làm ăn.

Lúc này, cửa quán ăn được mở ra, bước ra là một chàng trai tướng mạo dễ nhìn nếu không muốn nói là thường thường.

Ở đại lục này, để tìm ra một người đẹp hơn hắn thật là quá dễ. bất cứ tu sĩ nhập khí nào cũng có thể khiến dung nhan trở nên dễ nhìn, dĩ nhiên trừ những người tu luyện công pháp đặc biệt.

Mở cửa tiệm ra, Duy Thiên lười biếng treo biển bán hàng lên cửa.

Hôm nay, là ngày quán ăn của hắn khai trương. Không pháo hoa cũng chẳng tuyên truyền. Cứ như thế, cửa hàng của hắn tại thế giới này mở ra một cách yên nặng

Tại sao lại là thế giới này?

Đúng vậy Duy Thiên cũng không phải là người của đại lục này. vốn dĩ là người địa cầu.

Hắn thấy người ta đuối nước liền nhiệt tình cứu giúp, liền không nghĩ là góp luôn cái mạng nhỏ này vào.

Có lẽ, là do ông trời thấy hắn ở hiền, lên liền cho hắn một cơ hội sống lại.

Xuyên qua đại lục này, một nơi linh khí dồi dào, tu sĩ không còn trong truyền thuyết.

Khoá lại “ hệ thống mỹ thực cửa hàng”. Điều hắn duy nhất mà Duy Thiên cần phải làm đó là bán hàng và mạnh lên.

Bán hàng liền có thể mạnh, thực sự đơn giản là như vậy.

Người ta tân tân khổ khổ tu luyện, liều mình tranh đoạt cơ duyên để có thể trở lên mạnh mẽ.

Vậy mà Duy Thiên chỉ cần bán hàng là có thể mạnh lên thực sự là phúc của người xuyên việt.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, hắn cũng đã nắm bắt được cách hoạt động của hệ thống.

Điểm đầu tiên là lợi nhuận từ quán ăn sẽ trực tiếp chuyển thành tu vi của hắn. tỉ lệ chuyển đổi là 10:1 nghĩa là 10 viên hạ phẩm linh thạch đổi 1 điểm kinh nghiệm.

Thứ hai, nguyên liệu sẽ do hệ thống cung cấp, hắn cũng không phải lo lắng về nguồn cung nguyên liệu. Tuy nhiên, có một số nguyên liệu đặc biệt buộc hắn phải tự tìm cách.

Thứ ba, những món ăn phải bán theo giá của hệ thống không thể rẻ hơn hay mắc hơn.

Thứ bốn, chỉ cần ở gần cửa hàng phạm vi 10m, mọi đòn công kích đối với hắn đều là vô hiệu. Đúng, ở trong phạm vi này, mọi công kích hay trói buộc đối với Duy Thiên là vô hiệu, nói cách khác hắn bất tử.

Thứ năm, mọi hành vi gây ảnh hưởng đến cửa hàng sẽ bị hệ thống trừng phạt.

Là ngày khai trương, Duy Thiên thật sự mong đợi sẽ bán được thật nhiều. Dù gì thì nói, bán càng nhiều có nghĩa là hắn càng mạnh.

Duy Thiên, hắn có trong lòng một mục tiêu đó chính là mạnh vô địch thiên hạ, lúc đó hắn có thể tự do muốn đi đâu thì đi muốn làm gì thì làm mà không cần lo cho cái mạng nhỏ này.

Xuyên qua dị giới, biết được ngoài kia có tiên nhân có thể ngao du thiên hạ hắn cũng rất hướng về thế giới rộng lớn đầy huyền bí ngoài kia. Duy Thiên hương đến một cuộc sống tự do, ngao du thiên hạ mà không phải chôn chân ở quán ăn này.

Dĩ nhiên đợi lúc hắn thần công cái thế, còn trước lúc đó, cái mạng nhỏ này cần an toàn đã.

Duy Thiên tin tưởng chỉ cần không ngừng nỗi lực, hắn tin rằng ngày đó sẽ rất nhanh đến.

Mang theo tâm tình trông đợi, hắn mở to cửa quán ăn.

“ Nào linh thạch, không, là khách hàng hãy đến đây đi”

Duy Thiên tự tin, chỉ cần hưởng dụng qua mỹ vị của quán ăn, sẽ không ai thoát được đinh luật thật là thơm.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Tâm trạng mong đợi của Duy Thiên dần dần nguội lạnh theo thời gian.

Cả buổi sáng trôi qua, vẫn không có một bóng người thậm chí cả một sinh vật sống lại gần cửa hàng.

Ngay cả thời gian ban trưa, lúc cao điểm dùng bữa của mọi người thì quán ăn của hắn cũng không có lấy một khách hàng.

Duy Thiên phàn nàn với hệ thống.

“Hệ thống, ngươi chọn địa điểm thật là tuyệt vời , cả buổi đến cũng chả thấy một ai. Không bằng ta chạy ra ngoài mời khách vào. Đồ ăn có ngon đến mấy nếu không ai dùng thì sao mà phát triển quán ăn được.”

“ Đinh! Là một nam nhân có hệ thống, chú định túc chủ trở thành người đứng đầu đại lục, không thể làm những việc tự hạ thân phận như vậy được”

Duy Thiên hiểu, đây là hệ thống không muốn hắn quật khởi a! Nhưng hắn vẫn còn cách.

“ vậy ta chiêu mộ thêm vài nhân viên rồi để họ mời khách, như vậy không còn tính là tự hạ thân phận chứ?”

“ Đinh! Là một nam nhân có hệ thống, chú định túc chủ trở thành người đứng đầu đại lục, những người bên cạnh túc chủ cũng trở thành những kẻ trên người, nên không thể làm những việc hạ thân phận như vậy được.”

“Với lại nhân viên phải phù hợp với yêu cầu của cửa hàng.”

Mẹ nó. Đây là nhất định không để hắn kéo khách đúng không.

Được. nếu hệ thống người đã đến như vậy, ta phải dùng tuyệt chiêu cuối.

Ngồi chờ, đúng vậy Duy Thiên định ngồi chờ khách hàng tự động đến. Hắn tin tưởng ôm cây đợi thỏ không phải điều xấu. Vì ngoài chờ ra, Duy thiên có thể làm được gì khác đâu.

Chả ngoài vô năng cuồng nộ, để dành sức đó mà phát triển cửa hàng.

Mặc dù nói, nơi này có thể được gọi là không một bóng người. Nhưng, dù gì trước sau cũng sẽ có người đi ngang qua đi.

Trong số những người đi ngang qua đó, chắc hẳn sẽ không ít người cảm thấy ngạc nhiên tại sao ở nơi quái quỷ này lại có người mở quán ăn.

Khi ngươi cảm thấy hứng thú với điều gì đó, chắc hẳn ngươi sẽ phải tìm hiểu nó. Như vậy, dĩ nhiên là sẽ có người vào tìm hiểu thực hư.

Vào quán ăn chắc chắn sẽ không thể không ăn đi. Và đó là cơ hội của Duy Thiên.

Hắn tin chỉ cần cho bản thân cơ hội, hắn sẽ khiến cho thực khách nhớ mãi không quên.

Là duy thiên hắn tự tin vào tài nấu nướng của bản thân sao, không phải là do hắn tin tưởng vào hệ thống. hệ thống xuất phẩm chắc chắn là tinh phẩm.

Sau đó thì sao?

Ngươi biết một quán ăn bí ẩn, chủ quán lại đẹp trai tốt bụng, đồ ăn lại ngon. Ngươi sẽ không muốn chia sẻ chia sẻ cho bằng hữu biết sao. Sẽ lại không muốn khoe ra cho mọi người biết điều đó sao.

Câu trả lời đương nhiên là muốn.

lúc đó không phải tự nhiên quán ăn sẽ trở nên nôi tiểng.

Bây giờ việc cần của duy thiên là chờ đợi.

Và việc chờ đợi chưa bao giờ là một việc dễ dàng.

Ngồi trong quán, duy thiên nhìn ra đầu ngõ, hắn thấy việc làm ăn của Thiên Lâu Phường thật náo nhiệt.

Thiên Lâu Phường, được biết đến với danh hiệu quán ăn đệ nhất của đế đô.

Giá cả của món ăn của Thiên Lâu Phường cũng thật quý. Món ăn rẻ nhất ở đây cũng đến một viên hạ phẩm linh thạch.

Để dễ hình dung, món ăn đó quý đến mức nào thì ta phải hiểu.

Ở Hoả Vân quốc, chỉ có những tu sĩ mới dùng linh thạch. Còn người dân vẫn chỉ dùng hệ thống tiền tệ bình thường. Đó là các quan tiền hoặc đồng bạc, ngoài ra còn có đồng vàng nhưng số lượng rất ít.

Một viên linh thạch hạ phẩm đổi được một đồng vàng. Một đồng vàng đổi được 10 đồng bạc. một đồng bạc đổi 100 quan tiền.

Như vậy một viên hạ phẩm linh thạch tương đương với 1000 quan tiền.

Cho dù đây có là đế đô đi chăng nữa, thì đối với những người dân ở đây thì con số 1000 quan tiền cũng không phải là con số nhỏ.

Với 1000 quan tiền, đủ để cho một gia đình bình thường sống ở đế đô sinh hoạt đến 2 tháng và nếu tiếp kiệm con số đó có thể lên tới 3

Giá thấp nhất của một món ăn cũng đã là một viên hạ phẩm linh thạch. Điều đó cho thấy đồ ăn của thiên lâu phường quý giá đến mức nào.

Dễ hiểu tại sao những người tiêu phí chủ yếu là những tu sĩ giàu có. Người binh thường, thật là tiêu phí không nổi.

Nghĩ đến đây, Duy Thiên nghĩ đến giá cả mà hệ thống quy định. Duy Thiên không khỏi giật miệng lo lắng, sẽ không có người cho rằng đây là hắc điểm đi.

Không lo lắng, không lo lắng. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. việc tới đâu lo đến đấy.

Nhân lúc rảnh rỗi, Duy Thiên mở bảng tin tức cá nhân lên.

Kí chủ: Duy Thiên.

Cảnh giới: người thường; 0/1000 để trở thành võ giả cấp 1.

Nhiệm vụ tân thủ: bán đi một phần thức ăn

Nhiệm vụ chính tuyến: chưa mở.

Cửa hàng : chưa mở.

Linh thạch: 0.

Công pháp: chưa học.

Pháp bảo: 0.

Tư chất : phế căn; mặc dù có thể tu luyện nhưng là phế vật bên trong phế vật.

quán ăn: cấp 1; điều kiện thăng cấp: chưa rõ.