Chương 3: Đây là món ăn gì?

Duy Thiên không ngừng cẩn thận quan sát đánh giá người đối diện.

Càng nhìn, ánh mắt của hắn càng ngày càng phát sáng.

Bộ quần áo đẹp đẽ này, cây quạt ngọc tinh sảo này, còn khí chất bất phàm của người này nữa. tất cả những thứ này không những cho thấy người phía đối diện là người có tiền, mà còn là loại đặc biệt nhiều tiền.

Duy Thiên, hắn lại cảm thấy mình có hy vọng được cứu rồi.

Trong mấy ngày vừa qua, có rất nhiều người vào hỏi thăm tiệm của hắn nhưng nếu đem so với người trước mặt thì tất cả đều giống như dê núi.

Duy Thiên cảm thấy nếu không phải người này thì sẽ không còn là ai nữa có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ tân thủ được nữa.

Nở nụ cười niềm nở hắn bước đến đón tiếp vị khách của mình.

“Chào mừng quý khách đến với quán ăn Đại Phúc đây là thực đơn của quán.”

Vừa nói duy thiên vừa đưa thực đơn cho khách.

Nói là thực đơn nhưng trên đó hiện tại chỉ có duy nhất một món ăn, nói cách khác mỗi khách đến đây chỉ thể có một lựa chọn duy nhất.

Cái này cũng không thể trách được Duy Thiên. Ở địa cầu, hắn chỉ là một sinh viên, gia cảnh lại tốt nên hầu như đều gọi thức ăn ngoài. Đồ ăn hắn làm cũng không phải là không thể ăn, nhưng nếu để cho người khác ăn thì thật không dám.

Vậy tại sao thực đơn lại có một món ư ?

Đó là do hệ thống tặng thưởng cho hắn. một cách tự nhiên hắn có thể nắm chắc chắn cách nấu món ăn này, không điêu mà nói cho dù Duy Thiên nhắm mắt lại hắn cũng có thể tự tin mình có thể chế biến được một cách thành thục.

Tiếp nhận thực đơn từ Duy Thiên, Lâm Phàm thu lại ánh mắt. đối với vị lão bản này đã không còn chút cảm giác hứng thú nào. Đơn giản là người này quá bình thường,

Lâm Phàm cảm thấy vị lão bản này còn bình thường hơn cả hắn.

tuy nhiên, Lâm Phàm cũng không định rời đi.

Nháo trò ở Thiên Phương Lâu khiến bữa ăn giãn đoạn, và hắn cũng muốn nếm thử tay nghề của quán này. biết đâu đây có thể là một bất ngờ ngoài ý muốn.

Nhưng có lẽ Lâm Phàm đã đánh giá quá thấp sự bất ngờ của vị lão bản này dành cho hắn vì lúc này mắt của hắn đã trừng lớn khi nhìn vào thực đơn.

Cả một tờ thực đơn to lớn nhưng trên đó chỉ ghi duy nhất một món ăn, lại còn chả có đồ uống hay bất cứ thứ gì khác.

-Mỳ 10 viên hạ phẩm linh thạch 1 phần.

Đây là ta điên hay quán ăn này điên rồi?

Cũng không phải là lâm phàm bất ngờ với giá cả là 10 viên linh thạch hạ phẩm.

ở thiên phương lâu, có những món ăn đắt giá đến hàng ngàn linh thạch mà hắn đã ăn qua.

Nhưng để nói một bát mỳ có giá 10 viên hạ phẩm linh thạch thì thực sự là điều điên rồ. Đây chảng phải là không muốn có khách hàng hay sao?

Nhìn lên, Lâm Phàm thấy Duy Thiên vẫn đang niềm nở cười nhìn hắn.

“Món này là mỳ?” Lâm Phàm hỏi với giọng không chắc.

“Đúng vậy, đây là món đầu tiên của quán, đảm bảo ngài cảm thấy rất đáng giáo sau khi dùng chúng.”

Đối mặt với nụ cười của duy thiên, Lâm Phàm cười khổ hắn tin là mình đã đi vào hắc điếm, còn lão bản kia coi mình là oan đại đầu làm thịt.

Những người khác khi nghe giá này chắc sợ hãi mà nhanh chóng rời khỏi, nhưng Lâm Phàm hắn không làm vậy. như đã nói, linh thạch hắn thực sự không thiếu.

Lâm Phàm, hôm nay hắn nhất định phải ăn được món mỳ này. Hắn muốn xem vị lão bản này dựa vào đâu mà tự tin bảo hắn sẽ cảm thấy hài lòng. Nhưng nếu đây là hắc điếm, hắn cũng chẳng quan tâm đến 10 viên hạ phẩm linh thạch.

“Được vậy cho ta một phần.”

Đây là ? Không phải chứ thực sự? Không phải là hắn nghe nhầm! Đây là có người gọi món ăn rồi.

Duy Thiên, hắn đã đợi ngày này quá lâu.

Người khác không biết hắn đã trải qua điều gì, từ lúc đầu tràn ngập mong đợi nhưng sau đó là thất vọng rồi cuối cùng hắn cảm giác mình đã tuyệt vọng . Nhưng bây giờ khi nghe được có người gọi món ăn thì tất cả mọi thứ đã quay trở lại với hắn.

“Khách quan xin đợi một chút, rất nhanh món ăn của ngài sẽ được mang lên.”

Nói xong, Duy Thiên vội vàng chạy vào bếp chuẩn bị.

Lúc này Lâm Phàm mới có thời gian đánh giá kỹ hơn quán này thêm một lần nữa.

Không sai, cách bố trí này thật không sai, nếu món ăn có thể thêm chút sức thì đây có lẽ là một địa điểm tốt để đến.

Rất nhanh Duy Thiên đã trở lại, trên tay hắn còn kèm theo một phần thức ăn.

“Món mỳ của ngài mời hưởng dụng.”

Lâm Phàm ngạc nhiên, chỉ là một món mỳ thôi, lúc bê ra còn lấy đĩa úp lên, có thực sự là cần làm ra vẻ thần bí như vậy không?

Đang lúc hắn định bỏ chiếc đĩa ra thì Duy Thiên lên tiếng.

“Ây! Nếu được thì ngươi nên đợi thêm ba mươi giây.”

Lâm Phàm không biết có chuyện gì những hắn cũng nghe theo.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

“10,9,8,….,3,2,1 mở!” Duy Thiên hồi hộp đếm ngược.

Lâm phàm hắn cũng làm theo. Hành động khác lạ của duy thiên khiến cho tâm trạng không còn chờ mong của hắn cũng bắt đầu có chút háo hức.

Năp đậy được mở ra, luồng không khí thức ăn toả ra khắp phòng khiến quán ăn tràn ngập hương vị thơm ngon.

“ Ực” Duy Thiên nuốt nước miếng, không phải chứ tuy hắn đã ăn rất nhiều lần nhưng chỉ cần ngửi được hương vị cũng khiến hắn không kiềm chế được mà nhỏ nước miếng.

Duy Thiên đã vậy có lẽ không cần đoán biểu cảm của Lâm Phàm cũng rất đặc sắc.

Thực vậy, Lâm Phàm bây giờ vẫn đang ngây ngất trong hương vị thơm ngon của tô mỳ, một mùi thơm mà trước giờ hắn chưa gặp ở bất kì nơi nào. nó kích thích sự thèm ăn của hắn nên đến tột độ.

Không nhịn được nữa, Lâm Phàm nhanh chóng gắp miếng đầu tiên cho vào miệng, đến lúc này hắn mới để ý rằng sợ mỳ này khác với bất kì sợ mỳ nào ở trên đại lục này.

Sợi mỳ dai dai cùng với vị chua cay của nước dùng. Tất cả tạo nên sự hoàn hảo, đây như là một bữa tiệc của vị giác, bùng nổ và đầy mới mẻ.

Càng ăn, Lâm Phàm cảm thấy mình càng bị chinh phục bởi hương vị này, mặc dù không thể nói đây là món ngon nhất mà hắn từng ăn nhưng có thể nói rằng hương vị đặc biệt nhất mà hắn từng nếm.

Không những thế, Lâm Phàm còn cảm giác như có một nguồn sinh mệnh lực tiến vào thân thể hắn, dù không nhiều nhưng như vậy cũng đủ làm hắn ngạc nhiên. Đây chắc chắn là do nguyên liệu được tạo ra món ăn này không tầm thường.

Tập chung thưởng thức, lâm phàm có thể chắc chắn nước dùng này là làm từ sinh mệnh nguyên dịch cấp 1.

Sinh mệnh nguyên dịch cấp 1, nói một cách dễ hiểu là nước suối trong những khu rừng cỡ nhỏ được cải tạo theo thời gian bởi linh khí. tuy không thể so sánh với dược thảo nhưng chúng cũng mang trong mình những khả năng như chữa làng những vết thương đơn giản, một chút sinh mệnh cho người dùng,… và đặc biệt chúng uống rất mát.

Chúng cũng chia ra nhiều cấp bậc, từ 1 đến 5. Tuy chỉ là sinh mệnh nguyên dịch cấp 1 nhưng giá thành của cũng không hề rẻ.

Không chỉ như vậy, lâm phàm còn cảm giác sợ mỳ không tầm thường. hắn cảm giác tràn đầy sức lực. nếu không nhầm đây chính là cây lúa mỳ lực lượng.

Cây lúa mỳ lực lượng, một loại cây lương thực cần sinh trưởng trong những môi trường đặc biệt nên sản lượng luôn ở tinh trạng cung không đủ cầu. chúng được người ta săn đón không chỉ vì khả năng mang lại lực lượng cho người dùng mà còn là bởi hương vị tuyệt hảo của loại lương thực này.

Ở trên thị trường, mỗi một kg lúa mỳ lương thực có giá nằm ở khoảng một lượng vàng thế nhưng luôn ở tình trạng cung không đủ cầu. Cho nên có thể mua được chúng không chỉ cần tiền mà còn cần quan hệ.

Điều đó khiến Lâm Phàm rất ngạc nhiên vì cho dù cha hắn là tướng quân nhưng mỗi năm, để hưởng dụng loại gạo này cũng chỉ chờ bệ hạ ban phát, mỗi lần cũng chỉ được vài cân. Thế nhưng cửa hàng này lại có, mà còn lại là bán hàng. Thật không tin nổi.

Lúc này, cái nhìn của Lâm Phàm đối với duy thiên đã có sự thay đổi.

Mặc dù, dù nhìn từ góc độ nào thì hắn cũng thấy Duy Thiên là một người bình thường không có chút tu vi nào nhưng để có bản sự mở cửa hàng ở đây, phong cách trang trí cũng rất độc đáo, lại còn dùng lúa mỳ lực lượng là nguyên liệu thì chắc hẳn bối cảnh cũng không đơn giản.

Lâm Phàm suy đoán rằng, đây có lẽ là một vị để tử của một đại tông môn nào đó ra ngoài lịch luyện trải nghiệm phàm trần,. Hoặc cũng rất có khả năng đây chính là nước đi của một thế lực bí ẩn để dấn thân vào con đường mỹ thực đánh bại vị thế của Thiên Phương Lâu.

Cũng không thể trách Lâm Phàm có suy nghĩ đó vì quán ăn Đại Phúc mở rất gần Thiên Phương Lâu, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là có âm mưu gì đó ở đây, chứ người bình thường không thể có can đảm như vậy được.

Nhưng cho dù lý do có là gì đi nữa thì đều cho Lâm Phàm biết rằng người trước mặt không đơn giản,nếu khôngkết giao cũng không thể đắc tội.

Rất nhanh, Lâm Phàm đã xử lý xong phần mỳ của mình. Hắn vẫn luôn có một thắc mắc lên mở miệng hỏi Duy Thiên.

“Lão bản, mặc dù ta đã ăn rất nhiều loại mỳ những vẫn không thể nghĩ ra được đây là mỳ gì?”

Haha, đoán, đoán thế nào được. Cho dù ngươi có suy nghĩ nát óc thì cũng chả thể biết đây là mỳ gì Duy Thiên cười thầm trong lòng. Hắn tự tin rằng trên đại lục này chỉ có mình hắn biết đây là mỳ gì.

“Haha, ngươi không biết cũng đúng vì loại mỳ này chỉ có ở quê hương của ta, ở đó người ta gọi nó là mỳ ăn liền.”

Mỳ ăn liền, món ăn quen thuộc của Duy Thiên mỗi khi hắn lười ăn ngoài. Cách chế biến cũng vô cùng đơn giản khi chỉ cần cho nước sôi và đợi là có thể ăn. Thế nên hắn mới tự tin rằng mình nhắm mắt cũng có thể làm được.

Thế nhưng, định giá một gói mỳ tôm 10 viên hạ phẩm linh thạch có quá đắt? Hắn cũng đã từng thắc mắc với hệ thống. Hệ thống đảm bảo rằng tuy là mỳ tôm nhưng đều dùng các nguyên liệu chất lượng để tạo ra chúng, ngay cả sinh mệnh nguyên dịch cũng chỉ được dùng làm nước chế.

Thấy hệ thống đảm bảo, hắn cũng yên tâm. Nói đi nói lại cho dù đều là mỳ tôm nhưng hắn cảm thấy mỳ tôm của hệ thống cung cấp ăn đứt tất cả những loại mỳ trên địa cầu.

“Quê hương lão bản ở đâu?” Lâm Phàm buột miệng hỏi.

“Haha” Duy Thiên chỉ cười trừ cho qua.

Thấy Duy Thiên làm vẻ bí ẩn, Lâm Phàm càng tin tưởng rằng phía sau cửa hàng này có thể là một đại tông môn nào đó.

Mặc dù các đại tông môn luôn không quan tâm đến phàm tục nhưng nếu đây là thực sự thì sao, không phải Thiên Phương Lâu cũng là như vậy sao?

Thả tim để tác giả tăng động lực cảm ơn…