Phương Ngọc nghe được đệ đệ của mình sùng bái Lục Vũ như thế, trong lòng nàng đắng chát, lại nhìn xem cô bạn thân của mình ở một bên kinh ngạc xuất thần, mở miệng nói: "Lần này là ta nhìn lầm, phàm nhân mà vọng tưởng hái xuống sao băng, nhưng lại quên nó cuối cùng không phải đồ vật thế gian."
Trong đó phàm nhân chỉ là nàng, lại tựa hồ đang nói Ngu Tịch Nhan.
Ngu Tịch Nhan cũng không nói lời nào, khóe miệng có chút giương lên, híp mắt lại ẩn giấu đi trong đó sự vui vẻ cùng mê luyến.
Bởi vì trong lòng Ngu Tịch Nhan, Lục Vũ cũng không phải là sao băng, mà hắn là
mặt trời chưa hề dập tắt, vĩnh hằng lấp lánh.
Ngu Tịch Nhan cùng Lục Vũ kéo gần quan hệ về sau, vai phụ ác miệng Phương Ngọc đối với nàng đã là vô ích.
Lần tiếp theo ta nên làm như thế nào đây?
. . .
Một bên khác, Lục Vũ đi trên đường nhỏ làm từ đá cuội, trên mặt hắn cũng không có sự vui sướng của người thắng, mặt trầm như nước.
"Anh!"
Tiểu Tri Chu lặng lẽ meo meo từ trong túi áo của hắn thò đầu ra, trên gương mặt tinh xảo của nó có thêm một vẻ khẩn trương, bứt rứt.
Bởi vì tâm nhãn giúp Tiểu Tri Chu có thể cảm giác được chủ nhân của mình đang không vui, để cho cảm xúc của nó cũng có chút sa sút, nó minh bạch là do mình làm sai mà đưa đến.
Thế là Tiểu Tri Chu giật giật vai áo Lục Vũ, nhưng nó không có đạt được đáp lại.
Mấy lần sau đó, Tiểu Tri Chu nhỏ giọng nói ra: "Anh anh. . ."
Chủ nhân, ta sai rồi, ta không nên chưa có mệnh lệnh của chủ nhân liền tùy tiện hành động!
Ta không nên muốn ăn sống con tiểu hầu kia, kém chút để cho chủ nhân rước lấy phiền phức!
Ta không nên làm vậy a!
Tiểu Tri Chu vừa nói nước mắt của nó vừa từ khóe mắt lăn xuống, nhỏ xuống đá cuội, bắn tung tóe thành vô số giọt nước nhỏ bé, làm hiện lên cầu vồng ngắn ngủi.
Tiểu Tri Chu đang rất sợ hãi, nó sợ hãi chủ nhân sẽ không ưa thích nó nữa, như vậy thế giới duy nhất của nó cũng sẽ sụp đổ.
Lục Vũ dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn xem Tiểu Tri Chu, chậm rãi đưa tay ra.
Tiểu Tri Chu mặc dù sợ hãi, nhưng cũng ngóc lên đầu chờ đợi sự trừng phạt.
Tuy nhiên cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng của nó, một cái đại thủ ấm áp nhẹ nhàng sờ vào đầu nó, giọng nói ôn hòa vang lên: "Ta tức giận không phải vì ngươi tùy tiện hành động, cũng không phải vì ngươi muốn ăn Đồng Giáp Phí Phí. Được rồi, trẻ nhỏ không thể ăn uống bậy bạ."
Lục Vũ vừa nói vừa nâng lên Tiểu Tri Chu, nhìn xem sắc mặt của nó sau khi chiến đấu càng thêm tái nhợt, nghiêm túc nói ra: "Ta tức giận là vì ngươi không để ý thân thể của mình, đã đói bụng mà còn cưỡng ép chiến đấu, nhỡ đâu ngươi bị thương thì ta sẽ rất đau lòng."
Trong mắt Lục Vũ, cách nhìn của thế nhân kém xa sự trọng yếu của Tiểu Tri Chu, vì nó không chỉ là sủng thú của hắn, mà nó càng là người nhà của hắn.
Bởi vậy khi Tiểu Tri Chu tùy tiện xuất thủ Lục Vũ cũng không có cản nó, mà là tỉnh táo chỉ huy nó xử lý tốt hết thảy, hoàn mỹ lợi dụng quy tắc thi đấu để Tiểu Tri Chu không bị trở thành mục tiêu chỉ trích.
Mặc dù Lục Vũ có chút tức giận, nhưng giữa người nhà vốn là nên ủng hộ nhau.
Cũng may lần này đối chiến với Tiểu Tri Chu chỉ là một con sủng thú hệ lực lượng, cộng thêm nó đánh cho đối thủ trở tay không kịp, đem ý thức của đối thủ nhốt vào bên trong mộng ngục, nếu không Tiểu Tri Chu ở trạng thái đói bụng nhất định không chịu đựng được.
Mà Tiểu Tri Chu cũng không thể thật sự dùng Hư Không Mẫu Sào để thôn phệ sủng thú của người ta a!
Đối với địch nhân thì Lục Vũ không quan tâm, nhưng chỉ là đồng học đối chiến thì Lục Vũ sẽ không làm quá mức.
Tuy vậy cũng không phải là không có chỗ tốt, vì uy danh là một tấm danh thiếp trong quần thể xã hội, tại thời điểm thích hợp Lục Vũ sẽ thể hiện ra thực lực nhằm giảm bớt không ít phiền phức.
Vả lại cũng sẽ để cho nhân viên nhà trường nhìn thấy tiềm lực của hắn, giúp hắn nắm giữ nhiều quyền phát biểu hơn.
Ví dụ như sau khi làm tốt hạng mục Đào Trư, Lục Vũ sẽ không cần lo lắng mình bị nhân vật nào đó phân chia lợi nhuận.
Những chuyện này Lục Vũ sẽ không để cho Tiểu Tri Chu biết rõ, vì nó chính là siêu phàm ma vật, có tồn tại thú tính, đây là bản tính nhưng cũng cần ước thúc.
Không có trời sinh hùng hài tử, phần lớn đều do bồi dưỡng mà ra!
Cho nên tiểu Thiên Sứ đáng yêu như Tiểu Tri Chu nhất định phải được dạy bảo thật tốt từ nhỏ, không thể để cho nó có suy nghĩ sai lệch.
Bởi vậy Lục Vũ đã cố ý làm lơ Tiểu Tri Chu một lát, để cho nó tâm tình chập chờn rồi mới tiến hành trấn an nó.
Bên trong quá trình kéo đẩy này, không chỉ có hiệu quả giáo dục mạnh hơn, mà cũng càng dễ dàng làm sâu sắc tình cảm giữa hai bên.
Nếu như có người nhìn thấy một màn này, tất nhiên sẽ đối với Tiểu Tri Chu hô to: "Chạy mau, hắn đang chơi đòn tâm lý với ngươi đó!"
Chỉ là kết cục của người hảo tâm này rất có thể là sẽ bị Tiểu Tri Chu dùng tơ nhện trói lại treo lên.
Bởi vì nó mềm manh chỉ dành cho chủ nhân của nó!
"Anh!"
Nghe đến đó, nỗi lo lắng trong lòng Tiểu Tri Chu liền bị quét sạch sành sanh, nó cảm giác như đưa thân vào dòng suối ấm áp, bị dòng nước ấm hạnh phúc lấp đầy.
Chủ nhân không chỉ không ưa thích ta, mà ngược lại còn rất quan tâm ta!
Nghĩ tới đây, Tiểu Tri Chu liền ngăn không được niềm vui mà nhảy cẫng, đồng thời có chút áy náy dùng cái đầu nhỏ cọ xát ngón tay cảu Lục Vũ, cam đoan một câu: "Anh!"
Lần sau ta sẽ không như vậy nữa!
"Ngươi rất ngoan!" Lục Vũ cười nói.