Mà điều làm cho Phương Ngọc khó chịu nhất là, dù cho hiện tại thế cục nghịch chuyển, Lục Vũ cũng không có đắc ý phản bác hay trào phúng nàng, hắn y như một người sẽ không để ý con kiến dưới chân, không để ý tới nàng.
Như vậy Phương Ngọc càng tình nguyện bị Lục Vũ nhục mạ hơn.
Vả lại khi nàng hồi tưởng lại chính mình trước đó có cảm giác ưu việt liền tự giễu cười một tiếng, thần sắc cô đơn, có lẽ ở trong mắt Lục Vũ nàng chẳng qua chỉ là một kẻ hề mà thôi.
Lục Vũ không có để ý tới cảm xúc biến hóa phức tạp của Phương Ngọc, dù sao trong mắt hắn nàng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn mà thôi, nàng sẽ khó tránh khỏi có lúc không có lý trí.
Mà Lục Vũ và Phương Ngọc cũng không phải thâm cừu đại hận, hắn không để ý tới nàng là được rồi.
Huống chi Lục Vũ ở trong mắt người khác là loại người từ trên cao nhìn xuống, như là xem thấu hết thảy, xác thực rất ngạo mạn.
Nhưng như vậy thì sao? Người khác cũng không thể lớn mật chặn đường hắn vào ban đêm a!
Lục Vũ khoát tay nhẹ với Ngu Tịch Nhan, mặc dù nàng không tệ nhưng hắn còn có chính sự muốn làm, lập tức quay người rời đi.
Tuy nhiên động tĩnh bên phía Lục Vũ đã hấp dẫn không ít người chú ý.
"Người đó là. . . Lục Vũ!"
"Cái tên thiên tài không đi làm Ngự Thú sư mà chạy đi chăn lợn đó sao?"
"Dáng dấp hắn đẹp trai không tầm thường a, mỗi ngày đều có mỹ nữ làm bạn, hu hu hu, ta thật ghen tỵ với hắn!"
Lục Vũ trước khi nổi điên từng là thiên tài top 1, hắn tự nhiên là chủ đề bàn tán, mọi cử động của hắn đều để cho người ta chú ý.
Cho dù là đi nuôi heo thì hắn vẫn như cũ có nhiều mỹ nữ bên người, nhất là Ngu Tịch Nhan có dáng vóc mật đào hoàn mỹ kia để cho không ít nam nhân đều ghen tỵ đến đỏ mắt.
Không ít nữ sinh cũng là cắn răng, trong lòng thầm hô một tiếng Hồ Ly tinh.
Kỳ Uy nguyên bản đang hưởng thụ quang huy thắng lợi cũng phát hiện bầu không khí biến hóa, thuận theo ánh mắt của những người kia nhìn lại liền thấy được bóng lưng quen thuộc của Lục Vũ.
Lục Vũ được Kỳ Uy coi là đối tượng cả đời phải vượt qua, nhưng Lục Vũ tại nửa đường liền tự cam đọa lạc, để cho Kỳ Uy vô cùng thất vọng.
Nhìn xem bóng lưng tiêu sái rời đi của Lục Vũ, Kỳ Uy nghĩ đến nội dung điện thoại trước đó mà hô to:
"Lục Vũ, thúc thúc của ta nói với ta hắn hôm nay đã đến Quần Tinh Bách Thú tháp và nhìn thấy ngươi hối đoái hoàng kim huân chương, ngươi đã có sủng thú mà vì sao không dám đánh với ta một trận?"
Lời này vừa nói ra như có cục đá bị ném xuống sông, tạo ra vô số gợn sóng, đám người lập tức nghị luận ầm ĩ.
Lục Vũ khi đang thức tỉnh nghi thức liền nổi điên rồi chạy đi chăn lợn, không có khế ước bất luận sủng thú gì, bị bọn hắn xem là hắn vì gặp đả kích quá lớn mà tự cam đọa lạc.
Nhưng bây giờ Kỳ Uy lại nói Lục Vũ không chỉ có không có cam chịu, ngược lại hắn còn đổi đi hoàng kim huân chương và lựa chọn sủng thú có tiềm lực ít nhất là thống lĩnh.
Điều này khiến cho không ít người muốn gây chuyện với hắn trong nháy mắt liền kinh sợ, bởi vì có sủng thú tiềm lực thống lĩnh cộng thêm lý luận chiến thuật max điểm, dù cho hắn chỉ vừa mới khế ước sủng thú không lâu, nhưng cũng đủ để hắn quét ngang đại đa số người trong bọn hắn.
Lục Vũ cũng là có chút nhíu mày, mặc dù hắn không hề muốn giấu diếm, nhưng cũng không nghĩ tới lại vừa vặn bị người thân của Kỳ Uy bắt gặp.
Xem ra trong nhà gia hỏa này có rất nhiều nghiệp vụ chính thức, không hổ là con nhà giàu a!
Nếu như là thời điểm khác thì Lục Vũ cũng không để ý đến mà làm một trận sủng thủ đối chiến, để cho Tiểu Tri Chu tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng hắn hiện tại đang vội vàng giúp cho Tiểu Tri Chu được ăn no bụng, không hứng thú với cái gọi là khí phách thiếu niên mà tranh đấu.
Cho nên Lục Vũ khoát tay áo biểu thị cự tuyệt, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục hướng về rừng đào đi đến.
Thấy vậy đám người không khỏi xem thường Lục Vũ, đều nói hắn không dám ứng chiến, quả thực là nhu nhược vô năng.
Nhưng cũng có một số người cảm thấy đây là cử chỉ sáng suốt, bởi vì Lục Vũ vừa mới khế ước sủng thú, còn đang trong giai đoạn thích ứng, tùy tiện đối chiến hắn tất thua không thể nghi ngờ, còn không bằng chờ đợi về sau lại tái chiến.
Tuy nhiên Kỳ Uy đã bị thái độ thờ ơ này của Lục Vũ làm cho tức giận, trong đầu hắn một lần nữa nhớ lại lúc hắn chạy đi chất vấn Lục Vũ, sau đó phát hiện Lục Vũ đã ngủ thiếp đi, hai mắt hắn đỏ bừng, nhịn không được chửi ầm lên: "Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn một mực làm tên phế. . ."
Kỳ Uy còn chưa nói xong thì liền bị một cỗ sát ý lạnh lẽo bao phủ, phảng phất như bị một loại ma vật đáng sợ nào đó để mắt tới, khiến cho hắn đem lời nói kế tiếp nuốt trở vào.
Cùng lúc đó, Lục Vũ cũng ngừng lại bước chân, trên bờ vai hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con nhện có khuôn mặt nữ nhân tóc bạc, mặc váy đen phong cách lo li, mang theo vải đen che mắt, như là tu nữ đại biểu Thần Linh thẩm phán nhân gian hướng về phía Kỳ Uy.