Lúc này bên trên lôi đài, Đồng Giáp Phí Phí đã bị buộc đến biên giới, trên thân nó trải rộng vết thương, da tróc thịt bong, không ngừng thở dốc, hiển nhiên đã đến cực hạn.
Phương Vân thần sắc kích động, ra lệnh: "Tiếp tục sử dụng gió tanh!"
Mặc dù thắng lợi đã gần trong gang tấc, nhưng hắn không có mất đi tỉnh táo, ngược lại càng thêm cẩn thận, chuẩn bị dùng công kích từ xa kết thúc trận đấu.
Mà Tinh Phong Ngô Công cũng là hưng phấn lên, thân thể chấn động, chuẩn bị tiến hành một kích cuối cùng, chỉ là do thể lực của nó đã sắp hao hết nên lần này nó chuẩn bị thời gian hơi dài một chút.
Không đợi Tinh Phong Ngô Công phun ra độc phong, Đồng Giáp Phí Phí nguyên bản sắp kiệt sức đột nhiên tinh thần toả sáng, song quyền mãnh liệt đập vào cơ ngực, ngửa mặt lên trời gào thét:
"Hống!!!"
Sóng âm đinh tai nhức óc lấy nó làm trung tâm trong nháy mắt liền khuếch tán, cuốn lên cát bụi đầy trời, Tinh Phong Ngô Công cũng bị sóng âm âm chấn nhiếp, ý thức dừng lại trong giây lát.
"Nguy rồi, Tinh Phong Ngô Công mau tránh ra!" Phương Vân thần sắc đại biến, vội vàng ra lệnh sủng thú tránh né.
Kỳ Uy nhếch miệng cười nói: "Hiện tại ngươi mới phản ứng được thì đã quá muộn!"
Đồng Giáp Phí Phí giẫm mạnh hai chân một cái, thân hình nó như đạn pháo bắn lên cao.
"Créc!"
Tinh Phong Ngô Công mặc dù muốn phản ứng, nhưng nó đã bị chiêu kim cương hống vừa rồi chấn động tinh thần, lại thêm kiệt sức dẫn đến phản ứng chậm chạp một hai giây.
Nhưng bên trong đối chiến đây chính là nhược điểm trí mạng!
Tinh Phong Ngô Công không kịp tránh né nên trực tiếp bị Đồng Giáp Phí Phí bắt lấy thân thể, lực lượng khổng lồ làm đau để cho Tinh Phong Ngô Công lấy lại tinh thần, há ra đại khẩu to như chậu máu trong khoảng cách gần phun ra độc phong.
Nhưng Tinh Phong Ngô Công liền bị vung lên, không ngừng bị nện xuống mặt đất.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Dưới sự chấn động kinh khủng này, sàn của đài đối chiến vỡ vụn, số lượng lớn đá vụn xen lẫn lông lá trên người Tinh Phong Ngô Công, huyết dịch màu xanh lục văng khắp nơi, dấy lên bụi mù đầy trời, tiếng kêu thống khổ quanh quẩn.
Phương Vân khóe mắt muốn nứt, giận dữ hét lên: "Dừng lại, ta nhận thua!"
Lời này vừa nói ra, trọng tài liền ra sân, trong nháy mắt đã đem cả hai sủng thú tách ra, đội chữa thương chuyên nghiệp cũng nhanh chóng mang theo sủng thú hệ chữa bệnh bắt đầu chữa trị thương thế cho sủng thú.
Theo sương mù tán đi, tất cả mọi người rốt cục nhìn thấy được Tinh Phong Ngô Công đã bị nện cho thoi thóp, còn Đồng Giáp Phí Phí thì ngạo nghễ mà đứng bên cạnh, vết thương trên thân ngược lại như là huân chương, làm nó nổi bật như một tôn Chiến Thần.
"Kết thúc." Kỳ Uy khẽ khom người nói ra, tựa như một vị quý công tử ưu nhã.
Ngoài sân đấu trầm mặc hồi lâu lập tức bạo phát tiếng hoan hô như sấm sét.
"Đồng Giáp Phí Phí quá mạnh, Kỳ Uy đã liên tục đánh thắng mười ngày!"
"Thập Quan Vương! Kỳ Uy vô địch!"
"Đồng Giáp Phí Phí quả thực đúng với mỹ học đại danh từ chiến sủng!"
"Xem ra không bao lâu nữa Kỳ Uy sẽ bước vào cấp độ Ngự Thú Sư bạch ngân như những thiên tài kia!"
"Quả nhiên điểm văn hóa kém đi một chút không có nghĩa lý gì cả, chỉ có thực chiến mới chứng minh hết thảy!"
". . ."
Tại bên trong âm thanh sôi trào này, Phương Vân làm kẻ bại chạy trận tới nhìn xem Tinh Phong Ngô Công của mình đang thoi thóp, nghẹn ngào khóc rống, không ngừng nói "Ta thật có lỗi với ngươi".
Người thất hồn lạc phách như hắn còn có Phương Ngọc.
"Thật sự nghịch chuyển thế cục sao. . ."
Phương Ngọc có chút khó có thể tin nổi, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, hiện thực đã hung hăng cho nàng một bạt tai, nhưng trong lòng nàng vẫn còn lưu lại một tia may mắn.
Lục Vũ đi chưa?
Nhưng mà cô bạn thân Ngu Tịch Nhan của nàng lại cho nàng thêm một cước khi bắt lấy cánh tay Lục Vũ đã chuẩn bị rời đi, thân thể mềm mại tới gần hắn, lộ ra ánh mắt tò mò hỏi: "Lục Vũ ca, vì sao lại như vậy?"
Ngu Tịch Nhan cũng nhìn không hiểu vì sao Đồng Giáp Phí Phí luôn một mực rơi vào thế hạ phong mà lại đột nhiên nghịch chuyển được thế cục.
Mặc dù Lục Vũ cảm thấy kỳ lạ khi Ngu Tịch Nhan tỏ ra thân quen với hắn, nhưng thái độ của nàng rất không tệ, mà hắn thân là một gã nam nhân ý chí rộng lớn, thương hoa tiếc ngọc, ưa thích thiện chí, không ngại chỉ điểm nàng một câu: "Đồng Giáp Phí Phí có kỹ năng chủng tộc là gì?"
"Là kỹ năng cao giai "đồng phệ". . . A, ta đã minh bạch!" Ngu Tịch Nhan vô ý thức trả lời: "Chiêu đồng phệ này có hiệu quả là đem đồng giáp trên người Đồng Giáp Phí Phí lập tức hòa tan rồi thôn phệ, để cho lực lượng và sức chịu đựng của nó tăng vọt, nhưng đại giá phải trả là bản thân nó cũng sẽ bị tổn thương. Đây là kỹ năng liều mạng, nhưng Đồng Giáp Phí Phí của Kỳ Uy vậy mà lại có vẻ bình thường..."
Ngu Tịch Nhan nhìn về phía Đồng Giáp Phí Phí, phát hiện nó quả nhiên chỉ cần trị liệu rất ít, sau đó nó liền nhảy nhót tưng bừng, tương phản với Tinh Phong Ngô Công bị mang đến phòng y tế để tiến hành trị liệu chuyên sâu.
Phương Ngọc cũng bị lời này đề tỉnh, không khỏi lẩm bẩm nói: "Hắn thua không oan a. . ."
Ngay cả【 đồng phệ 】 đều sử dụng đã nói rõ Đồng Giáp Phí Phí căn bản là không dùng toàn lực, chỉ dựa vào một chiêu kim cương rống liền nghịch chuyển được thế cục, toàn bộ quá trình đều là đang diễn trò, nó đang dụ địch thủ xâm nhập chiến thuật của nó mà thôi, cả hai bên hoàn toàn không ở cùng một cái đẳng cấp.
Nhưng mà người so với Kỳ Uy càng kinh khủng hơn chính là nam nhân bên cạnh nàng, hắn từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, đối với kết quả này không có chút nào ngoài ý muốn, tựa như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Mặc dù đây đều là kiến thức trong sách giáo khoa, nhưng để có thể hoàn mỹ vận dụng trong sủng thú đối chiến thì lại khó càng thêm khó.
Chẳng trách vì sao Lục Vũ lại bị Kỳ Uy coi là địch nhân cả đời!
Nếu như Lục Vũ có được một con chiến sủng cường đại, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn chính là đả kích nghiêm trọng.
Nam nhân như vậy mà thật sự là một kẻ điên sao?
Ai tin được chứ?