Lúc này, chiến đấu trên đài cũng tiến vào giai đoạn gay cấn.
Sủng thú của Kỳ Uy là Đồng Giáp Phí Phí, toàn thân nó bao trùm một tầng đồng giáp, lực lượng to lớn vô cùng, tính cách rất tàn bạo, có thể thông qua thôn phệ kim loại cao cấp để tiến hóa thành khỉ đầu chó ngân giáp hoặc kim giáp, tiềm lực chủng tộc thống lĩnh cao đẳng.
Không hổ là con nhà giàu a!
Sủng thú của Phương Vân là Tinh Phong Ngô Công, tiềm lực chủng tộc thống lĩnh trung đẳng, kỹ năng chủng tộc 【 gió tanh 】 của nó có thể phun ra gió độc có tính ăn mòn.
Hai con sủng thú đều là thực lực tôi tớ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Tinh Anh giai, bởi vậy khả năng đối chiến rất mạnh.
Ầm!!!
Hai bên đứng đối nhau trên đài, đối mặt với Đồng Giáp Phí Phí đánh tới, Tinh Phong Ngô Công thao túng cuồng phong bay lên, chỗ vị trí của nó bị nện ra một cái hố to, mà nó vừa né tránh công kích vừa há to miệng phun ra hắc phong về phía Đồng Giáp Phí Phí.
Vù vù vù!
Hắc phong có tính ăn mòn ngưng tụ ra từng đạo phong nhận cắt chém trên người Đồng Giáp Phí Phí, đồng giáp cứng rắn cũng bị ăn mòn nứt ra, lưu lại từng đạo vết thương da tróc thịt bong.
Sau đó Tinh Phong Ngô Công càng là lợi dụng kỹ năng [ gió tanh ] không ngừng áp chế, đè ép Đồng Giáp Phí Phí chỉ có thể bị động phòng thủ.
"Phương Vân cố lên!"
"Tinh Phong Ngô Công vô địch!"
Đám học sinh ban năm reo hò, thấy được ánh rạng đông thắng lợi, những người còn lại cũng cảm thấy sắp phân ra thắng bại.
Lục Vũ thấy thế liền lắc đầu, nói khẽ: "Phương Vân sẽ thua!"
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến âm thanh: "Ngươi thật đúng là đủ ngạo mạn!"
Lục Vũ quay đầu lại và nhìn thấy hai người quen.
Một người là cô gái e thẹn tại rừng đào đưa cho hắn thư tình, kết quả lại bị hắn dọa sợ bỏ chạy.
Lần trước hắn không nhìn kỹ nàng, lần này gặp lại hắn quả thật có chút kinh diễm.
Nàng không đánh phấn trang điểm mà lại trắng sáng như bông tuyết bình minh, lông mày như khói, đôi mắt sáng thiện, nhan sắc chỉ kém một chút so với hội trưởng Xích Mộng Nguyệt cùng Tiểu Tri Chu.
Một cô gái khác thì là thiếu nữ mặt tròn trước đó cưỡi Thương Tuyết Lang, tướng mạo luôn luôn vui vẻ, chỉ tiếc là ngực nàng khá phẳng phiu.
Người vừa nói chuyện chính là nàng, thời điểm đi ngang qua nàng vừa vặn nghe được Lục Vũ nói ra, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong thần sắc mang theo một chút bất mãn.
Nhưng mà ánh mắt Lục Vũ chỉ dừng lại giây lát, sau đó liền quay đầu lại, không có ý định mở miệng trò chuyện với nàng.
Cô gái này vừa nhìn liền biết là đến gây chuyện với hắn, tựa như là đến để biểu hiện cảm giác tồn tại.
Nữ nhân cuối cùng sẽ chỉ dùng cảm xúc để xử lý sự tình, cho nên tranh luận với nàng là không có ý nghĩa.
Phương pháp tốt nhất chính là ngay từ đầu đừng để ý tới nàng.
"Ngươi. . ."
Thiếu nữ mặt tròn nhìn thấy Lục Vũ không nhìn mình, loại ngạo mạn như trước để cho trong lòng nàng toát ra một cỗ lửa giận vô danh.
Nàng nắm chặt nắm đấm, cô gái e thẹn bên cạnh vội vàng kéo tay nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Dao Dao tỷ, đừng nóng giận, Lục Vũ chỉ là có ý nghĩ của mình, không phải cố ý nhằm vào đệ đệ của ngươi đâu!"
Nàng tên là Phương Ngọc, Phương Vân đứng trên đài chính là đệ đệ của nàng.
"Ngu Tịch Nhan, ta cũng sẽ không động thủ, mà ngươi cũng không phải là bạn gái của hắn, ngươi vội vã nói giúp hắn như vậy làm gì?"
Lời này trực tiếp để cho Ngu Tịch Nhan sửng sờ, đỏ mặt, liên tục khoát tay nói: "Không phải. . . Cái kia. . . Ta chỉ là không muốn các ngươi cãi nhau. . ."
Những từ cuối cùng nàng nói ra yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Nhìn xem cô bạn thân của mình mang dáng vẻ như vậy, Phương Ngọc cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đối với Lục Vũ trầm giọng nói ra: "Ngươi đừng tưởng rằng điểm lý thuyết của ngươi max điểm thì liền có thể kiêu ngạo tự mãn, thực chiến cùng lý luận là hoàn toàn khác biệt, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt. Nếu như không hiểu thế cục thì ngươi mãi mãi là đàm binh trên giấy thôi.”
“Tinh Phong Ngô Công của đệ đệ ta đã tiến hành áp chế cự ly xa, tiếp xuống nó chỉ cần đánh lâu dài và bảo trì cự ly thì liền có thể thủ thắng."
Lời này vừa nói xong nhưng không có đạt được bất kỳ đáp lại nào.
Lục Vũ cũng không quá ưa thích tại trước mặt nữ nhân khoe khoang, cũng không có Pháp Luật quy định không thể ở dưới đài dự đoán thắng thua, nhưng bởi vì đã biết kết quả nên hắn cũng không cần thiết ở đây nữa mà chuẩn bị quay người rời đi.
"Hứ, cố làm ra vẻ!"
Phương Ngọc nhìn xem Lục Vũ trầm mặc thì cũng mất hứng thú nói tiếp, thậm chí là có chút thở dài.
Lục Vũ từng là thiên tài nhưng hắn không chỉ có từ bỏ Ngự Thú sư chi lộ vô hạn quang minh, điên điên khùng khùng chạy đi chăn lợn, đến bây giờ còn biến thành người dựa vào độc hành để thu hoạch cảm giác tồn tại, ngay cả dũng khí cùng nàng quang minh chính đại biện luận cũng đánh mất mà còn ra vẻ cao ngạo, để cho trong lòng nàng không khỏi có chút mất hết cả hứng, một tia ái mộ Lục Vũ đã từng triệt để dập tắt, bỗng nhiên nghĩ đến một câu mà nàng từng nhìn thấy trong sách.
Mỗi một nhân sinh đều là quân vương, nhưng đại đa số đều sẽ lưu vong rồi chết đi!
Nam nhân trước mắt nàng mặc dù có bộ dáng gần như hoàn mỹ, nhưng linh hồn nội tại của hắn dưới ánh nhìn của nàng cũng đã mục nát.
Phương Ngọc biết cô bạn thân của mình có nhan sắc cao cỡ nào, có thể làm cho nam nhân mê luyến, nhưng tinh cách lại quá đơn thuần, cho nên nàng nhất định phải xem trọng, tuyệt đối không thể để cho Ngu Tịch Nhan tiếp tục tiếp xúc với Lục Vũ, tránh cho về sau Ngu Tịch Nhan sẽ rơi vào hố lửa lớn.
Cho nên Phương Ngọc đã chuẩn bị để cho Ngu Tịch Nhan cùng mình nhìn xem kết quả cuối cùng, triệt để biết rõ chân diện mục của Lục Vũ.
Nhưng mà một màn kế tiếp lại làm cho con ngươi của nàng bỗng nhiên co rụt lại, kinh ngạc thốt lên: "Làm sao có thể?!!"