Lão Tần bị mù một con mắt, nhìn tướng mạo có chút hung dữ, mắt trái đục ngầu liếc qua Lục Vũ, ngậm điếu thuốc trong miệng nói lầm bầm: "Ngươi phải nhanh ra về mới được, ngươi không sợ đám lợn ngươi nuôi chạy ra ngoài bị học sinh bắt ăn sao?"
Lục Vũ nhún vai nói: "Chúng là sinh vật siêu phàm, bị ăn là chuyện không khả năng, ta ngược lại chỉ sợ bọn chúng ủi bị thương đám học sinh cải trắng nhỏ trong trường học, đến lúc đó nhân viên nhà trường sẽ tìm ta đòi bồi thường!"
"Hừ, tiểu tử ngươi thật đúng là cuồng, bọn hắn cũng đã mười tám tuổi, đều đã khế ước sủng thú, không đến mức đánh không lại đám lợn của ngươi a.” Tần lão nhịn không được liếc mắt Lục Vũ nói, nhưng trong lòng hắn cũng có chút tán đồng.
Đào Trư mặc dù chỉ có tiềm lực chủng tộc tôi tớ cao giai, nhưng bởi vì chúng trường kỳ ma sát cây đào để gãi ngứa, da lông trên người chúng bị nhựa cây bao trùm nên cứng rắn vô cùng, Ngự Thú sư bạch ngân đều không nhất định có thể chính diện đánh thủng da lông của một con Đào Trư trưởng thành.
Huống chi trước đây vì quản lý tộc quần mà địa phương còn đưa vào rừng đào một con Đào Trư Vương Tinh Anh giai làm lợn giống, nó sống ròng rã tám mươi năm, có hình thể rất to lớn, da lông so với sắt thép còn cứng rắn hơn.
Một khi con Đào Trư Vương này chạy đến, trừ phi các lão sư xuất thủ, còn học sinh đối mặt với nó tất thua không thể nghi ngờ.
Vả lại Đào Trư mặc dù phần lớn thời đều rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng tính cách của chúng vẫn còn hoang dã nóng nảy, không tốt ở chung, chúng từng đả thương mấy vị nhân viên chăn nuôi, cũng nhờ tên tiểu quái vật Lục Vũ xuất thủ mới đem bầy dã thú này trị ngoan ngoãn.
Lục Vũ có thiên phú 【 dã thú thân thiện 】 cũng đủ để chứng minh năng lực của hắn.
Lục Vũ biết cách làm người, năng lực lại mạnh, tự nhiên càng dễ đạt được hảo cảm của người khác.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lão Tần nhìn xem Lục Vũ rực rỡ hẳn lên, thuận miệng hỏi: "Chà, ta cảm giác ngươi có chút khác, ngươi có chuyện tốt gì sao?"
"Ta đã khế ước sủng thú, tâm tình làm sao lại không tốt a!" Lục Vũ cười ha hả nói.
Theo thực lực tăng lên, áp lực trong lòng hắn cũng giảm bớt không ít, cảm xúc của hắn cũng không còn u ám giống như trước đó.
Hết thảy thống khổ trên bản chất đều là cảm giác tức giận đối với sự vô năng của mình.
Lão Tần nhẹ gật đầu, hắn tự nhiên cũng biết rõ Lục Vũ đã hối đoái hoàng kim huân chương, mở ra cửa trường, nhắc nhở: "Nếu ngươi đã khế ước sủng thú thì liền đi tới chỗ Ngự Thú sư đối chiến để học tập kinh nghiệm.”
Lục Vũ khoát tay áo, nói: "Đề nghị này không tệ, ta sẽ nhớ một công này của ngươi, chờ ta trở thành Ngự Thú sư thần tinh ta liền phong ngươi làm đại tướng canh cổng dưới trướng của ta!"
"Cút đi!" Lão Tần mắng mỏ.
…
Lục Vũ đi vào sân trường, cỏ xanh như tấm đệm, phòng học hiện đại hoá san sát.
Hắn đi con đường nhỏ xuyên qua khu vực phủ kín sương trắng, đi tới quãng trường Ngự Thú sư đối chiến, đây là nơi phải qua nếu muốn đi tới rừng đào.
Từ xa xa hắn liền nghe thấy tiếng hoan hô ồn ào.
"Kỳ Uy cố lên, đánh bại hắn cầm về danh hiệu mười ngày đánh thắng liên tiếp!"
"Xung kích Thập Quan Vương!"
"Phương Vân đừng sợ, đánh bại tên trang bức này cho ta!"
Xung quanh quãng trường sủng thú đối chiến đã tụ tập số lượng lớn học sinh, bọn họ thần sắc kích động, không ngừng hò hét.
Thế giới này lấy cường giả vi tôn, chiến đấu đã khắc vào trong nhận thức, bởi vậy Ngự Thú sư đối chiến cũng theo thời thế mà sinh, ra đời rất nhiều giải đấu Ngự Thú sư.
Một cái giải đấu Ngự Thú sư cỡ lớn có giá trị kinh doanh rất cao, một chút Ngự Thú sư đỉnh cấp cũng bởi vậy mà thu lợi, mỗi một lần ra sân bọn họ đều thu phí ký kết giá trên trời, chớ nói chi là về sau còn phát biểu quảng cáo,...
Kiếm ra nhiều tài sản, cộng thêm là nghề nghiệp chính thức, để cho Ngự Thú sư đối với các giải đấu có sự cuồng nhiệt cực độ.
Lục Vũ nhìn thoáng qua đài đối chiến, phát hiện trong đó có một người hắn quen biết.
Người này là Kỳ Uy, là đồng học ban ba của hắn, trong nhà có đủ loại căn cứ bồi dưỡng, thỏa đáng là cao phú soái, học tập cũng coi như cố gắng, khuyết điểm duy nhất là điểm văn hóa cùng điểm lý luận chiến thuật luôn một mực xếp top 2, về phần top 1 tự nhiên là Lục Vũ.
Vô luận là kiếp trước hay là hiện tại, điểm văn hóa của Lục Vũ mãi là tối đa, trước khi thức tỉnh thiên phú hắn cũng được coi là học bá, bởi vậy hắn luôn bị Kỳ Uy coi là đối thủ phải vượt qua.
Khi nghe tin Lục Vũ chạy đi chăn lợn, Kỳ Uy người đều choáng váng, chạy như điên đến rừng đào chất vấn Lục Vũ vì sao không tuyển chọn bồi dưỡng chiến sủng.
Kỳ Uy cho là Lục Vũ ngu xuẩn nên từ đó về sau liền trở mặt với Lục Vũ.
"Lúc ấy đã phát sinh chuyện gì?”
Lục Vũ hồi tưởng một phen, lúc ấy hắn tựa hồ bởi vì liên tục bị ác mộng, suy nhược tinh thần, sau đó không cẩn thận ngủ thiếp đi, nhưng ở trong mắt Kỳ Uy thì hắn đang coi thường, kém chút làm Kỳ Uy tức điên.
Về sau Lục Vũ đã giải thích một lần, kết quả lại bị cho rằng là khiêu khích, thậm chí còn có tin đồn thất thiệt "Bởi vì Kỳ Uy quá cùi bắp nên Lục Vũ đã tình nguyện đi chăn lợn chứ không muốn đối chiến với Kỳ Uy".
Cho nên Lục Vũ bị gọi là một tên thiên tài vừa điên vừa cuồng chăn lợn.
"Ngoại hiệu này thật là khó nghe a!" Lục Vũ trong lòng thầm mắng.