Chẳng mấy chốc, tất cả đã chuẩn bị xong. Gần 40 con người ngồi quây quần xung quanh khu cắm trại, chia thành nhiều nhóm nhỏ trên bóng râm tại thảm cỏ rộng rãi.
Khung cảnh thật ấm cúng và thân thiện, với tiếng cười và âm thanh của gió hòa quyện vào nhau.
Ngài giám đốc đứng ở vị trí trung tâm, với ly nước trái cây trên tay. Nhìn mọi người xung quanh, lòng Bảo cảm thán rằng chỉ trong thời gian ngắn mà quy mô hoạt động đã phát triển từ ba người ban đầu lên mấy chục người.
Nhưng điều hắn thực sự cần là một quyển tu tiên công pháp, để có thể thực hiện những dự định của mình và quay lại thế giới cũ. Thở dài một hơi, Bảo nâng ly nước trái cây lên và nói:
“Chúc cả nhà dùng bữa ngon miệng. Mời mọi người ăn cơm!”
Các nhân viên cũ đều đã quen với những lời này và lập tức chuẩn bị dùng bữa. Nhưng các nhân viên mới đầu đầy dấu chấm hỏi, chẳng phải nên phát biểu gì sao?
Nhưng Thảo lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thảo bất chợt nhận ra rằng, bình thường sau lời phát biểu của giám đốc sẽ có sếp Thành tiếp lời để tạo không khí, nhưng hôm nay lại im lặng.
Thảo bỗng nhiên hỏi:
“Mọi người có thấy sếp Thành đâu không?”
Nghe vậy, Bảo và tất cả mọi người mới ngớ người.
Đúng rồi, sếp mập đâu rồi?
Trong khi mọi người tá hỏa đang chuẩn bị rối rít đi tìm, một bóng người từ phía dưới leo lên từ từ xuất hiện. Đó là sếp Thành, trong tình trạng thảm hại:
“Các người thật vô lương tâm, biết tôi phải khổ sở thế nào không? Hu hu…”
Ngài phó giám đốc mồ hôi ướt đẫm và bộ quần áo bị bụi đất làm nhếch nhác, bước lên với vẻ mặt mệt mỏi. Liên tục kể nể đã bị lạc đường và phải vật lộn một mình để tìm đường lên đỉnh núi.
“Các người có biết không, tôi đã lạc đường mất bao lâu! Mấy con bọ và châu chấu không biết từ đâu xuất hiện truy đuổi tôi không thương tiếc. Tôi còn phải vật lộn với chúng suốt mấy đoạn đường!”
Mọi người trong đoàn nghe xong không nhịn được cười.
Một số người bắt đầu vỗ tay khen ngài phó giám đốc thật dũng cảm, trong khi các đồng nghiệp khác nhanh chóng ùa vào xung quanh Thành.
Họ mời ngài phó giám đốc ngồi xuống, đưa nước, và cầm quạt mát, tiếp tế đồ ăn.
“Ngồi đây đi, nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi không thể để sếp bị khổ thế này được!”- Một người lên tiếng với sự quan tâm.
Tâm linh ngài phó giám đốc cảm thấy dễ chịu hơn phần nào nhờ sự chăm sóc tận tình của các nhân viên, nhưng Thành vẫn không ngừng liếc nhìn về phía Bảo như thể đang nói:
“Tất cả tại mày, đang yên đang lành tổ chức cái hoạt động team building quái quỷ này, khiến tao gặp đủ thứ rắc rối.”
…
Sau khi mọi người đã thưởng thức bữa trưa no nê, không khí buổi cắm trại trở nên thư giãn và thoải mái.
Mọi người cứ nghĩ tiếp theo công ty sẽ tổ chức các hoạt động team building mệt mỏi như các công ty khác thì giám đốc lại nói:
“Bây giờ chúng ta sẽ thư giãn và tự do khám phá tại chỗ. Đừng lo lắng về bất kỳ hoạt động căng thẳng nào nữa. Hãy tận hưởng cảnh đẹp và nghỉ ngơi thật thoải mái!”
Khi nghe tin này, toàn thể nhân viên đều cảm thấy bất ngờ và vui mừng. Họ bắt đầu cảm thấy sự tâm lý của giám đốc.
Không khí trở nên thật sự thư giãn. Các nhân viên tranh thủ tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh. Một số người nằm thư thái trên thảm cỏ xanh mướt, hít thở không khí trong lành.
Một nhóm khác tụ tập tại những chiếc ghế nằm, đeo kính râm và thưởng thức ly nước trái cây.
Những nhóm nhỏ bắt đầu tổ chức các trò chơi, từ bóng ném, thả diều, cờ vua, cờ tướng, đánh bài.
Tiếng cười nói hòa quyện với âm thanh của thiên nhiên, tạo nên một bầu không khí dễ chịu và thoải mái.
Những đồi núi xanh rì, cánh rừng mát mẻ và gió nhẹ nhàng tạo nên khung cảnh lý tưởng cho một buổi cắm trại đầy ý nghĩa.
Tuy nhiên, có một chút tiếc nuối khi giám đốc quyết định không cho sử dụng đồ công nghệ trong ngày hôm nay.
Nếu không có quy định này, chắc chắn mọi người đã có hàng trăm bức hình đẹp và video đặc sắc về chuyến đi để chia sẻ với bạn bè và người thân và có thể sẽ trở thành những chủ đề hot trên mạng xã hội.
Nhưng dù không có những ghi lại bằng công nghệ, tất cả những kỷ niệm đáng nhớ vẫn được lưu giữ trong trái tim mỗi người, tạo nên một chuyến đi đáng nhớ và ý nghĩa.
Tự do khám phá đến 15 giờ chiều, cả đoàn lục tục kéo nhau đi xuống. Truyền thống của công ty là luôn mua đặc sản cho nhân viên và người nhà, nên cả đoàn tranh thủ ghé qua các gian hàng địa phương.
Túi lớn túi nhỏ nào là sữa, bánh sữa, nấm rừng, cơm lam,... tất cả được xách đầy tay khi rời khỏi những gian hàng ven đường.
Trong khi mọi người bận rộn lựa đồ, Thành Phát và Thành Đạt lại bị thu hút bởi một quầy hàng đặc biệt.
Quầy hàng ấy không có ai trông coi, chỉ có một ông lão nằm võng ngủ phía sau, và treo lên một tấm bảng nhỏ ghi rõ giá cả. Dòng chữ trên bảng yêu cầu khách tự giác lấy hàng và tự trả tiền, không có sự giám sát.
Điều này khiến hai anh em không khỏi ngạc nhiên, khi họ thấy khách du lịch vẫn ghé thăm và mua hàng một cách rất đàng hoàng, tự nguyện để tiền lại.
Họ chỉ chăm chú quan sát ông lão nằm ngủ và phương pháp bán hàng “tự giác” độc đáo này, có vẻ như một ý tưởng nào đó đang hình thành trong đầu họ.
Sau khi mua xong đặc sản, cả đoàn kéo nhau lên xe trở lại Hà Đô. Túi lớn túi nhỏ chất đầy trên xe, không khí vui vẻ của chuyến đi vẫn còn đọng lại trong những câu chuyện phiếm của mọi người.
…
Buổi tối tại khu tập thể gia đình anh Phong, không khí rộn ràng khi cả nhà đang kiểm kê đống đặc sản từ chuyến team building của anh mang về.
Ông Lâm và chị Huyền tỉ mỉ đếm từng món đồ, cười nói hớn hở.
Khi Ly bước vào nhà sau giờ học thêm, cô nhìn thấy đống đặc sản bày đầy trên bàn, liền thắc mắc hỏi:
"Ơ, bố mẹ ơi, sao nhà mình có nhiều đồ thế này? Ai cho mà lắm thế ạ?"
Chị Huyền vừa gói gọn một túi nấm rừng, vừa cười đáp:
"Đây là phần của bố con sau chuyến team building đấy. Chú Bảo bắt mỗi người phải mang về làm quà cho gia đình."
Ly nghe xong chỉ à ừ thoáng qua, rồi định quay lưng đi về phòng. Bất ngờ, anh Phong gọi lại:
"Ly, chú Bảo có mua đồ cho con nè!"
Ly quay người, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhìn bố mình. Trên bàn, anh Phong đưa ra một chiếc túi nhỏ xinh đựng vài món đồ dễ thương:
Một chiếc móc khóa hình thú làm thủ công, khăn tay thổ cẩm thêu họa tiết, và một chiếc cốc có nắp ngộ nghĩnh in hình cảnh đẹp của Tản Viên. Đúng kiểu những món quà dễ thương mà một nữ sinh như Ly có thể thích.
Đây là kết quả của lần trước Bảo thấy Ly đi học về có vẻ mệt mỏi, áp lực nên đã nhớ mua chút đồ để động viên cô bé.
Ly tròn mắt, hơi ngập ngừng nhìn chằm chằm vào đống đồ đáng yêu trước mặt. Ly bắt đầu nhớ lại cuộc điện thoại nói chuyện với ai đó của Bảo tối mấy hôm trước.
Sau khi cân nhắc một hồi, rồi trong sự tò mò và khó hiểu của cả nhà, cô nói với anh Phong:
"Bố nhắn với “Tư bản” là lễ vật này Ly nhận."
Cả nhà nghe xong, ai cũng đờ người ra. Anh Phong và ông Lâm mặt đầy dấu hỏi chấm.
"Lễ vật? Lễ vật gì cơ?"
Ông Lâm mù tịt về những trào lưu của giới trẻ càng thêm bối rối, gãi đầu hỏi tiếp:
"Tư bản cái gì? Ai là Tư bản?"
Còn chị Huyền, nghe đến đó thì hơi khựng lại, sắc mặt có chút đổi. Ánh mắt chị dường như hơi nghi hoặc, lo lắng.
"Chả lẽ... đã có chuyện gì xảy ra mà mình không biết ư?"
Còn Ly thì chỉ cười tủm tỉm, chẳng nói thêm gì. Cô bé ôm chiếc túi đồ về phòng, để lại những ánh mắt ngơ ngác phía sau.