Chương 74: Cam đoan không có một ai bị bỏ lại cả!

Khi xe dừng lại ở điểm nghỉ chân, mọi người bước xuống, thở phào cảm nhận luồng không khí trong lành mơn man trên da và núi Tản Viên như mở ra trước mắt họ với sự hùng vĩ đến choáng ngợp.

Những con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, lối đi ngập tràn sắc xanh của cây cỏ, tất cả đều khiến cả đoàn cảm nhận được sự hòa hợp tuyệt đối giữa con người và thiên nhiên.

Sau khi mọi người xuống xe, đoàn truyền thông Minh Bảo bắt đầu hành trình khám phá dãy núi Tản Viên.

Họ rảo bước trên những con đường mòn nhỏ, len lỏi giữa những tán rừng xanh mướt, nơi tiếng chim hót vang vọng từ những bụi cây rậm rạp.

Không khí trong lành và mát mẻ khiến mọi người cảm thấy tràn đầy năng lượng, quên đi mọi căng thẳng trong công việc.

Tổ đội F4 "nguyên lão" của phòng kinh doanh, dẫn đầu đoàn với những câu chuyện để làm không khí sôi động.

Họ còn chia sẻ những câu chuyện kỳ bí về núi Tản Viên mà nghe xong chỉ khiến mọi người cười nhiều hơn là sợ hãi.

"Có ai kể chưa, hồi đó nghe bảo trên núi này có ma, mà ma chỉ thích bắt những ai không chịu hoàn thành KPI!" – Hải từ F4 nói với vẻ đầy ma mị.

Vy Vy, lúc này không chịu được, trêu lại:

"Thế thì chết rồi, Thành Phát, Thành Đạt có mà bị bắt mất ngay!"

"Ai bảo tụi tui không hoàn thành KPI, tụi tui chỉ là đang kích hoạt sức mạnh nội tại mà thôi!"

Cả đoàn lại cười vang, xua tan mọi mệt mỏi khi phải chinh phục đoạn đường núi.

Khi đoàn leo núi đã đi được nửa chặng, Vy Vy bắt đầu thấm mệt. Sức khỏe yếu ớt đã khiến cô đi chậm lại, mặt đỏ bừng và hơi thở dồn dập. Mấy anh em trong công ty nhanh chóng để ý và ngay lập tức tỏ ra ga lăng.

"Vy Vy, để anh cõng em lên đỉnh nhé, không phải ngại!"

Một cậu vừa nói vừa ra sức khoe cơ bắp dù có vẻ hơi gượng ép.

"Chú yếu như sên, tránh ra đi. Để anh cõng em, em chỉ cần nghỉ ngơi trên lưng anh thôi, việc còn lại cứ để anh lo!"

Cảnh tượng mấy chàng trai thi nhau giành phần cõng Vy Vy tạo nên không khí sôi nổi giữa đám đông.

Dù cô luôn nổi tiếng là hoạt bát và hướng ngoại. Nhưng Vy Vy cũng không hề dễ dãi để người khác chiếm tiện nghi của mình. Cô nhanh chóng xua tay, từ chối mọi sự giúp đỡ, và nói rõ ràng:

"Em cảm ơn mọi người, nhưng em có thể tự đi được. Trừ hồi còn bé ba mẹ cõng ra, đời này em chưa từng để ai cõng bao giờ, mà cũng không định thay đổi điều đó hôm nay!"

Mấy anh em nghe vậy thì có chút hụt hẫng, nhưng cũng phải chấp nhận, không muốn làm khó cô thêm.

Tuy nhiên, vẫn có người không muốn từ bỏ cơ hội "lấy lòng" Vy Vy, nên vẫn tiếp tục đi cạnh cô, thi nhau hỏi han, động viên.

Ngay lúc này, Bảo từ phía trước quay lại, nhận thấy tình huống Vy Vy càng lúc càng khó xử. Hắn bước tới, vẫy tay ra hiệu cho đám con trai tản ra:

"Được rồi, thôi để Vy Vy tự đi. Mọi người đi trước đi, còn lại cứ để tôi đi sau cùng để cam đoan không có một ai bị bỏ lại cả!"

Mấy anh em tiếc nuối nhưng không dám trái lời sếp, đành phải giải tán. Khi mọi người đã đi trước, chỉ còn lại Bảo và Vy Vy, hắn quay sang mỉm cười:

"Ầy mệt vãi chưởng! Thôi, Vy Vy, chúng ta cứ từ từ mà đi, anh cũng không khá hơn đâu, ngồi văn phòng suốt ngày, lâu lắm rồi không vận động leo núi. Cứ chậm rãi thôi."

Vy Vy bật cười, nhìn Bảo với ánh mắt ngạc nhiên:

"Thật không ạ? Em tưởng giám đốc to cao thế này, thể lực phải tốt lắm chứ!"

"Thật đấy, ai bảo em cứ to cao là khỏe, anh chắc cũng yếu như em thôi!"

Bảo vừa nói vừa cười. Cả hai bắt đầu cuộc hành trình chậm rãi, cùng nhau bước từng bước nhỏ trên con đường mòn dẫn lên đỉnh núi.

Cùng lúc đó, cách vị trí của Bảo và Vy Vy vài khúc cua ở phía đằng sau, ngài phó giám đốc Đặng Hữu Thành, với thân hình mập mạp, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng như suối.

Thành bước từng bước nặng nề, trong lòng không ngừng gào thét:

"Đậu xanh rau má, rỗi hơi hết việc rồi hay sao mà rủ nhau đi leo núi thế này. Thật quá đáng! Mình tụt lại phía sau thế này mà không ai quay lại tìm sao?"

Thành vừa nghĩ vừa lấy khăn lau mồ hôi, lòng không khỏi cảm thấy bị bỏ rơi. Mỗi lần bước thêm một bước, hắn lại càng thấy con đường trước mắt dài bất tận.

Ở đoạn trên cùng của đoàn, Đan Thy đang nhấc từng bước chân chậm rãi, vừa đi vừa ỏn ẻn than mệt. Mấy cậu trai trong công ty nghe thấy tiếng thở dài, liền vây quanh hỏi han:

“Chị Thy mệt lắm không ạ?”

“Chị có cần nghỉ tí không, hay uống nước nhé?”

Phương Anh đi gần đó chỉ cười trừ, hiểu rõ ý định của Đan Thy, trong khi Đan Thy thì sung sướng ra mặt. Trong lòng, cô nghĩ thầm:

"Chắc chẳng mấy chốc sẽ có cậu nào đó ga lăng mời mình lên đây, em cõng!"

Thế nhưng, mấy anh em trong công ty thì lại có suy nghĩ khác.

"Vy Vy nhỏ nhắn đáng yêu thì còn đỡ chứ bà chị này... vừa có tuổi lại có vẻ nặng nữa, nhưng thôi, cũng dễ nhìn nên quan tâm chút cũng chẳng sao!"

Đột nhiên, từ đâu xuất hiện một con nhện khá to, với màu sắc rực rỡ khiến ai nhìn cũng phải giật mình rơi xuống kêu cái “bộp” ngay sau Đan Thy.

Nghe tiếng động quay lại nhìn thấy con nhện, mặt Thy lập tức biến sắc hét toáng lên:

“AAAAAAA! Có con gì đấy!!!”

Không kịp suy nghĩ, Đan Thy cất bước chạy thục mạng về phía trước, đôi chân tưởng chừng mệt nhọc khi nãy bỗng trở nên nhanh nhẹn như vận động viên chuyên nghiệp.

Cả đoàn nhìn theo mà không thể tin vào mắt mình. Mấy cậu trai vừa lo lắng hỏi han giờ chỉ còn biết ngơ ngác, há hốc miệng.

"Gì thế này? Bà chị ỏn ẻn mảnh mai yếu ớt khi nãy đâu rồi? Sao giờ lại chạy như vũ bão thế này?"

Mọi người nhìn nhau, không khỏi thắc mắc:

"Chắc giám đốc có treo thưởng cho người lên đỉnh đầu tiên chăng?"

Ha ha haa…– ai nấy đều cười rộ lên, không ai ngờ rằng Đan Thy lại có thể "chạy nước rút" ấn tượng như thế trong cuộc leo núi lần này.

Cuối cùng, cả đoàn cũng đặt chân lên một đỉnh núi nhỏ. Trước mắt là một khu cắm trại nhân tạo đã được bộ phận hành chính đặt chỗ, nằm giữa một khoảng rừng xanh thoáng đãng.

Khu cắm trại được trang bị các lều bạt lớn, xung quanh là cỏ xanh tươi mát, tạo thành một không gian thư giãn giữa thiên nhiên hoang sơ.

Từ đây, cảnh vật xung quanh thật yên bình: Những đồi núi trải dài trước mắt, thung lũng xanh rì ở xa xa, và những làn gió nhẹ thổi qua làm rung rinh tán lá.

Những đám mây trắng bồng bềnh lơ lửng trên bầu trời xanh, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Đan Thy, sau màn chạy thục mạng vừa rồi, ngồi sững sờ ở đó. Cô cảm thấy thật mất mặt.

Những ánh mắt trêu chọc của đoàn khiến Thy cảm thấy rất mất hình tượng. Tuy nhiên, cô không còn cách nào khác ngoài cười giả tạo và tìm cách chữa cháy bằng việc nói sang chuyện khác.

Bộ phận hậu cần của Linh đã chu đáo chuẩn bị lều trại và đồ ăn. Đám đông nhanh chóng bày biện thức ăn. Hoa quả tươi ngon, cơm lam thơm lừng, và đủ loại đồ ăn vặt hấp dẫn.

Không khí tràn ngập mùi thơm của nướng thịt trên lửa than, tạo nên một bữa tiệc ngoài trời thú vị. Các nhân viên hí hửng đốt than củi, nướng thịt. có cậu còn cosplay thánh rắc muối khiến mọi người cười phớ lớ.

Ngài giám đốc và Vy Vy cuối cùng cũng đến nơi. Vy Vy mặc dù mệt mỏi, mặt hồng hồng vì leo núi, nhưng vẫn rất phấn khởi.

Trên đường đi, Vy ríu rít nói chuyện với giám đốc về đủ chuyện, từ những câu chuyện vui vẻ đến những tâm tư nhỏ nhặt.

Bảo bình tĩnh lắng nghe và ấm áp đáp lại, khiến Vy cảm thấy như tìm được “anh guộc” thất lạc của mình vậy.