Bảo nhìn quanh xe, đảm bảo tất cả nhân viên đều đã nghe thấy, rồi tiếp tục:
“Tất cả mọi người, nếu còn có việc gì cần thông báo cho người nhà hay đối tác, hãy làm ngay bây giờ. Sau đó, toàn bộ điện thoại, máy tính bảng đều phải cất vào hộp khóa mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn.”
Một chiếc hộp có khóa đã được chuẩn bị ở đầu xe. Các nhân viên, dù có chút luyến tiếc, nhưng cũng hiểu rằng đây là yêu cầu của giám đốc nên nhanh chóng tuân thủ.
Từng người lần lượt đặt điện thoại, máy tính bảng vào hộp, cảm giác rời xa công nghệ dần dần trở nên hiện hữu.
Trên xe di chuyển đến địa điểm teambuilding, việc thiếu vắng điện thoại và máy tính bảng đã khiến không khí trở nên nhàm chán.
Tuy nhiên, F4 - nay đã trở thành "tứ đại nguyên lão" của phòng kinh doanh như thường lệ, nhanh chóng đứng lên xung phong đảm nhiệm vai trò MC.
Họ bắt đầu bằng những màn hát hò vui vẻ, khuấy động tinh thần mọi người trên xe.
Một trong số những nhân viên mới, Minh, nổi tiếng với sự tự tin, bất ngờ xung phong lên rap một bài. Minh kéo micro, hắng giọng vài lần rồi bắt đầu:
“ Ayo! Sếp Bảo đẹp trai ví lại dày
Nụ cười chết người của sếp, làm cho các em gái mê say
Chúng em tập hợp ở đây, làm việc dưới trướng sếp Bảo thật may
Nhận lương xong rồi lại chạy, đến văn phòng cứ muốn bay Skrt Skrt…”
Khi Minh rap xong, cả xe rộn lên tiếng cười và vỗ tay, không khí trở nên nhộn nhịp và vui vẻ. Ngài giám đốc Bảo ngồi đó, gương mặt đỏ bừng vì ngượng.
Ví dày cái con khỉ, khéo còn chưa giàu bằng mấy ông bà đang ngồi đây. Tháng trước còn phải mang đĩa đi xin ăn.
Đan Thy ngồi gượng cười ở cuối xe, cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới xa lạ mà không biết phải phản ứng ra sao. Trình độ tâng bốc sếp của những người trẻ tuổi ở đây thật đẳng cấp.
Chẳng biết mình có nên đi học thêm một khóa nhạc rap hay không chứ kiểu ở công ty cũ quá lạc hậu rồi.
Đan Thy cũng không ngờ mình đối xử không tốt với Phương Anh trước kia như vậy mà vẫn trúng tuyển vào Truyền Thông Minh Bảo.
Thy rất sợ Phương Anh nhận vào để trả thù, nên mới chỉ xin nghỉ không lương 2 tháng ở công ty cũ với lý do việc gia đình, chứ chưa dám nghỉ hẳn sang đây. Dù vậy Thy không thể bỏ qua cơ hội này được.
Dù Phương Anh tỏ ra bình thường và đối xử với Thy như những nhân viên khác, Đan Thy vẫn nghi ngờ rằng sự bình yên này có thể là sự chuẩn bị cho một cơn bão đang âm thầm tới.
Cô cảm thấy như mình đang ở giữa một cuộc chiến tâm lý không có hồi kết, nơi mỗi cử chỉ và ánh mắt đều được đo lường và phân tích.
Tuy nhiên, Phương Anh lại không nghĩ nhiều về việc đó. Cô tin rằng mọi người đều có thể thay đổi, đủ bằng cấp, kinh nghiệm là lý do chính mà Đan Thy được tuyển dụng vào công ty.
Phương Anh xem những việc trước kia chỉ là sai sót của hệ thống công ty cũ, nơi mà các quy định và cách cư xử có thể đã khiến Thy hành xử như vậy.
Cô không có ý định trả thù hay làm khó dễ Thy, mà chỉ tập trung vào công việc và mục tiêu của mình tại Truyền Thông Minh Bảo.
Đan Thy sau khi im lặng một hồi, tự nhiên muốn "hòa nhập" với không khí vui tươi của cả xe, liền đứng lên đầy hứng khởi.
Đan Thy đột nhiên vỗ tay đều đều, vừa vỗ vừa nói:
"Tuyệt vời! Chúng ta phải luôn giữ tinh thần đồng lòng như thế này! Tôi thật vinh dự khi được làm việc với những nhân viên đầy tiềm năng như các em!"
Thế nhưng nhịp vỗ tay của cô lại chẳng khớp với không khí xung quanh, khiến mọi người ngơ ngác nhìn cô, không ai tiếp lời.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi ai đó khẽ hắng giọng, đổi chủ đề để phá vỡ sự gượng gạo.
Sau màn rap của Minh, một số nhân viên khác bắt đầu lên thể hiện tài lẻ.
Chị Hồng, người luôn tự nhận mình là "nữ hoàng karaoke" đứng lên hát một bản bolero nhưng giọng điệu thì "lệch pha" so với nhạc nền khiến cả xe chỉ biết cười ngất.
Trong bầu không khí vui tươi, rộn ràng trên xe, chỉ có hai anh em sinh đôi Thành Phát và Thành Đạt ngồi im lìm tại chỗ, ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn rầu không thôi. Họ khép nép, không nói năng gì.
Bảo nhìn sang thấy hai anh em ngồi buồn bã, lập tức cảm thấy thương cảm. Không đành lòng, hắn bước tới và nhẹ nhàng đặt tay lên vai họ, nói bằng giọng khích lệ:
“Thôi nào, hai anh em đừng buồn nữa. Đây là dịp để giao lưu với mọi người, hòa nhập cùng tập thể. Tiềm năng của hai người rồi cũng sẽ được kích hoạt, không cần lo lắng. Cứ thể hiện hết mình, cơ hội sẽ đến sớm thôi!”
Hai anh em nghe xong, cảm động hết sức, mắt sáng lên, như thể vừa được tiếp thêm động lực.
Họ lén nhìn nhau, rồi quay sang giám đốc với vẻ đầy biết ơn, tự nhủ rằng chắc chắn sếp Bảo đã tổ chức buổi hoạt động này chỉ để trấn an họ.
Thành Phát suy nghĩ một chút, rồi giật tay Thành Đạt đứng lên, bất ngờ chiếm ngay vị trí MC của F4. Không kịp ai phản ứng, cả hai đã bắt đầu thể hiện tài năng... bán kẹo kéo và bánh tráng trộn ngày xưa của mình!
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, họ nhảy múa những động tác "thương hiệu" với cái vẫy tay mời chào chuyên nghiệp kết hợp cùng những cú xoay người đầy ngẫu hứng, chân tay khuỳnh khoàng hài hước, khiến ai nấy không nhịn nổi cười.
Thành Phát cầm mic rồi lên giọng đầy hào hứng như đang đứng trên một sân khấu đông khán giả:
“Một phút duy nhất, một phút duy nhất! Mời tất cả quý vị, anh chị em, đồng bào trên xe hãy đến ngay lối đi giữa này, tiết mục đặc biệt hôm nay có gì? Người ăn chuối"
Thành Phát nói, bên cạnh cậu em Thành Đạt vội cầm 3 quả chuối đã bóc vỏ đút vào miệng một cách cực kỳ phồng mồm trợn mép.
“Người nhảy hip hop ngay trên xe? Mọi người đừng bỏ lỡ! Còn ai chưa thấy MC trên ô tô bán hàng, hãy chú ý ngay! Chỉ có trên chuyến xe Minh Bảo team building, độc quyền hôm nay!”
Thành Đạt thì ngay lập tức “minh họa” bằng cách bắt đầu một điệu nhảy hip hop. Nhanh tay cầm lên một nải chuối từ đống đồ ăn vặt được chuẩn bị cho đoàn, giơ cao và rao như thể đang bán hàng rong trên xe bus:
“Mua đi anh chị ơi! Chuối vàng thơm ngon, khuyến mại đặc biệt, mua một không tặng nhưng tính tiền ba!”
Thành Phát tiếp lời ngay, cầm một túi bim bim:
“Bim bim nóng giòn, mua ngay kẻo lỡ! Hàng hiếm nha, số lượng có hạn … sử dụng, chỗ nào cũng bán, ai không mua là tiếc cả đời!”
"Nước suối tinh khiết, uống vào hết mệt! Mua đi anh chị, mua ngay kẻo hết, uống xong tặng luôn... vỏ chai!"
Mọi người trên xe phá lên cười, không ai nhịn nổi trước màn "rao hàng siêu cấp lầy lội" của hai anh em. Không khí đang nhàm chán lập tức trở nên sôi động và náo nhiệt hơn bao giờ hết.
…
Chiếc xe 45 chỗ lăn bánh qua những con đường uốn lượn như dải lụa giữa vùng đồi núi, tiến dần vào khu vực núi Tản Viên.
Không khí trong xe vẫn ngập tràn tiếng cười sau màn "bán hàng" của Thành Phát và Thành Đạt, nhưng rồi ai nấy cũng bắt đầu đổ dồn ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh thiên nhiên hoang sơ của dãy núi Tản Viên dần hiện ra rõ nét. Những dãy núi trùng điệp, rừng thông trải dài xen lẫn với những con suối nhỏ róc rách chảy, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.
Vy Vy ngồi gần cửa sổ, mắt sáng lên thích thú: "Chưa bao giờ em thấy núi non hoành tráng đến vậy. Cảm giác này thật sảng khoái!"
Phương Anh thì khẽ cười, đưa tay ra ngoài cảm nhận luồng gió mát lùa qua tay, trong lòng thầm nghĩ giám đốc thật chu đáo, chuyến đi này thật đúng lúc để mọi người thư giãn và tái tạo năng lượng.