Vy Vy kết thúc bằng một cái nháy mắt và nụ cười tươi rói, rồi vẫy tay chào tạm biệt:
"Cảm ơn cả nhà đã ở lại đến giờ này với Vy! Dù số liệu hôm nay không đẹp lắm, nhưng mình không buồn đâu, vì những người còn lại ở đây đều là những người thật sự yêu quý mình mà, đúng không? Hẹn gặp lại cả nhà vào lần sau nha, yêu mọi người nhiều!"
Vy Vy tắt stream, tựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm. Dù có chút lo lắng về số lượng người xem, cô cảm thấy hài lòng vì đã có thể kết nối tốt hơn với những fan thực sự trung thành.
Giờ thì chỉ còn đợi phản hồi từ sếp Bảo để biết mình đã làm tốt hay chưa.
…
Sáng hôm sau, tại văn phòng, dù buổi livestream tối qua kết thúc khá muộn nhưng Vy Vy vẫn có mặt từ sớm.
Cô cảm thấy hơi lo lắng khi chuẩn bị báo cáo công việc với giám đốc. Vừa bước vào phòng, cô đã thấy ánh mắt giám đốc đang nhìn chằm chằm vào màn hình, xem xét số liệu buổi live tối qua.
Bảo liếc qua các số liệu, thấy lượng người xem giảm dần đều suốt buổi, cả số lượng người theo dõi cũng tụt, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Đúng như dự đoán, chiến lược của hắn đang đi đúng hướng. Nhưng tất nhiên, không thể tỏ ra quá vui vẻ hay thất vọng trước mặt Vy Vy được. Nếu cô bé này nản chí, kế hoạch sẽ khó mà tiếp tục.
Phải động viên để cô tiếp tục livestream đến khi nào “sập tiệm” thì thôi. Lúc đó, Bảo sẽ chuyển Vy Vy sang một bộ phận nhàn rỗi nhưng lương cao, coi như bù đắp cho công thần này.
Bảo nhìn Vy Vy với ánh mắt ân cần, mỉm cười và nói:
"Vy Vy, anh đã xem qua buổi live tối qua rồi. Anh biết em đã rất cố gắng, và thật sự không dễ dàng gì khi phải đối mặt với những phản ứng trái chiều. Điều quan trọng là em đã dám đứng vững và làm điều mình tin tưởng."
"Đừng lo lắng quá về số liệu, em cứ tiếp tục phát triển nội dung theo cách của mình. Anh tin rằng nếu tiếp tục nỗ lực, chúng ta sẽ thấy kết quả tốt đẹp hơn. Mọi thử thách đều có giá trị của nó, và anh tin em sẽ làm được."
“Công ty mời em ra đây là có sự coi trọng rất lớn. Còn nữa, hôm qua chị gái em gọi cho anh. Anh cũng đã hứa với gia đình em là công ty sẽ chăm sóc và tạo điều kiện tốt cho em, cho nên em cứ yên tâm mà làm.”
Vy Vy nhìn giám đốc với ánh mắt biết ơn, tự nhủ trong lòng rằng nhất định phải nỗ lực hơn để báo đáp sự tin tưởng này. Cô cúi đầu chào, lòng đầy quyết tâm:
"Em hiểu rồi, giám đốc. Em sẽ cố gắng hết sức, không để anh thất vọng!"
Bảo chỉ gật đầu, cười nhẹ, trong khi Vy Vy rời khỏi phòng với một tâm trạng vừa thoải mái vừa quyết tâm hơn bao giờ hết.
Sau khi giải quyết xong vụ của Vy Vy, Bảo thầm nghĩ: "Vụ này không cần bận tâm nữa." Với một cảm giác nhẹ nhõm, Bảo quyết định kiểm tra tình hình ở bộ phận livestream bán hàng.
Tất cả nhân viên tại văn phòng như thể thấy mặt trời mọc đằng tây khi thấy ngài giám đốc đích thân bước ra khỏi phòng làm việc của mình.
Cảm giác ngỡ ngàng xen lẫn lo lắng lan tỏa khắp nơi, đặc biệt là khi Bảo tiến thẳng đến bộ phận livestream bán hàng.
Nhân viên tại đây gần như "lâm đại địch," cố gắng cẩn trọng từng li từng tí để tránh bất kỳ sai sót nào trước mặt giám đốc.
Hôm nay là ngày đầu tiên họ sẽ livestream bán lô hàng của may mặc Vĩnh Thịnh, một hợp đồng quan trọng đối với công ty.
Trong phòng livestream, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Quần áo của Vĩnh Thịnh được treo ngay ngắn trên giá, xếp theo từng bộ một cách thẩm mỹ.
Ánh đèn studio rọi sáng rực, máy quay sẵn sàng, và nhân viên kỹ thuật đang chăm chú kiểm tra mọi chi tiết lần cuối cùng.
Thành Phát và Thành Đạt, hai anh em sinh đôi, đang đứng giữa căn phòng với vẻ mặt căng thẳng.
Cả đêm qua, họ đã không ngủ ngon vì áp lực quá lớn khi nhận được lời giải thích về hợp đồng của Vĩnh Thịnh từ anh họ Khải Trường.
Cảm giác trọng trách đè nặng lên vai khiến họ lo lắng, đặc biệt khi biết rằng buổi livestream này có thể ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của mình.
Giờ phát sóng đã đến. Nhân viên hỗ trợ hô to: "1, 2, 3, bắt đầu!" Video được truyền lên sóng, và mọi người bắt đầu theo dõi.
Trước máy quay, hai anh em Thành Phát và Thành Đạt nhìn nhau với ánh mắt đầy lo âu. Thành Phát cố gắng nói trước, nhưng môi anh run rẩy:
"X..xin chào... bạn... ạ... chào bạn cá... à không, bạn... các bạn..."
Giọng nói của họ lắp bắp, còn đôi tay thì run run như cầy sấy. Những câu nói của họ chẳng ăn nhập gì với nhau, tạo nên một tình huống kỳ quặc đến mức các nhân viên bên ngoài không biết nên cười hay khóc.
Nhưng số lượng người xem lại không ngừng tăng lên, nhờ vào sự hỗ trợ tương tác từ nền tảng livestream cho người mới.
Người xem vào xem thấy cảnh hai anh em giống như hai cậu "trẻ trâu" đang đứng trước máy quay với bộ dạng lúng túng, không khỏi ngạc nhiên. Một loạt bình luận bắt đầu hiện lên trên màn hình lớn trước mặt họ:
“ Ok man! Cá trê xin chào hai chú”
“ Chỉ chào cá thôi à, Cua đồng như tôi chắc phải lượn đây bye bye”
"Bình tĩnh đi nào bạn êii!!!"
"Ủa, đây là livestream bán hàng hay tấu hài vậy?"
"Trời ơi, hài gì mà nhạt toẹt thiếu muối quá!"
Thành Phát và Thành Đạt nhìn những bình luận ấy mà muốn khóc. Họ cố gắng giữ bình tĩnh vì giám đốc đang quan sát. Thành Đạt cầm lên một chiếc áo từ giá treo và giới thiệu:
"X..xin... giới thiệu với mọi người... đây là... một chiếc... áo phông... rất... phù hợp để... mặc trong nhà... ừm... hoặc ra ngoài... ừm... mùa hè này."
Nhưng có vẻ như việc giới thiệu của Thành Đạt càng làm tình hình tệ hơn. Người xem không ngừng chế nhạo:
"Áo phông gì mà phù hợp để mặc trong nhà, ờ thì đúng rồi, chả ai thèm mặc ra đường đâu!"
"Đây là livestream bán hàng hay lớp học nói lắp vậy?"
"Trời ơi, ai cứu mấy anh này với! Chả ai mua đồ với kiểu giới thiệu này đâu!"
Cả hai anh em bắt đầu cảm thấy rất xấu hổ. Nếu giám đốc không đang đứng xem thì họ đã chạy trốn khỏi buổi live này ngay rồi.
Bảo đứng ngoài theo dõi mà không khỏi cảm thán:
"Không hổ danh là có kinh nghiệm làm nhiều ngành nghề, nhưng mỗi nghề chỉ vài ngày. Nhìn thế này, chắc livestream bán hàng chưa được nửa ngày sẽ xấu hổ rồi chuồn mất thôi."
Bảo từ bên ngoài nhanh chóng ra dấu động viên cho cặp sinh đôi bên trong. Nhìn thấy giám đốc ra hiệu, Thành Phát và Thành Đạt cố gắng hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh để tiếp tục buổi livestream.
Bảo không dừng lại ở đó, hắn quay sang dặn dò nhân viên hỗ trợ bên ngoài:
"Bằng mọi giá, phải đảm bảo hai anh em này livestream đúng lịch. Không thể để họ trốn tránh. Nói với họ rằng tôi rất kỳ vọng vào cả hai, chỉ cần bình tĩnh mà làm, chắc chắn sẽ làm tốt. Tôi thấy họ có tiềm năng rất lớn."
Nhân viên bên ngoài nghe vậy, nhìn nhau đầy hoài nghi. Họ cố gắng quan sát cặp sinh đôi bên trong để xem "tiềm năng lớn" ở đâu, nhưng vẫn chưa thấy được.
Tuy nhiên, vì đây là lệnh của sếp nên không ai dám bàn cãi. Tất cả đồng loạt vỗ ngực cam đoan với Bảo: "Sếp cứ yên tâm, hai anh em này không thể trốn thoát đâu!"
Bảo hài lòng gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. Hắn cảm thấy mọi thứ đang tiến triển rất tốt, giờ thì chỉ còn chờ đợi kết quả nhận thưởng nhiệm vụ mà thôi.
Sau khi kiểm tra tình hình lần cuối, Bảo quay lại phòng làm việc của mình, tiếp tục bế quan. Tạp Hóa Lão Bản đã được chuyển thể thành phim hoạt hình. Hắn phải về xem ngay lập tức.