Chương 69: Không được em còn bé lắm

Tại nhà của mình, Bảo cũng đang xem livestream của Vy Vy. Khá lắm cô bé này không thể trông mặt mà bắt hình dong. Đúng kiểu đanh đá chua ngoa điển hình, còn cãi nhau tay đôi với fan luôn.

Thế này thì đào đâu ra quà tặng hay hợp đồng quảng cáo mà kiếm tiền. Quả đúng là tân binh siêu thua lỗ.

Bảo mỉm cười hài lòng gật đầu tắt stream. Bên Vy Vy có thể yên tâm, ngày mai phải xem hai ông sinh đôi biểu hiện ra sao mà thôi.

Cảm giác hưng phấn lan tỏa, Bảo đứng dậy bước ra phòng khách, định lấy một chai nước có ga để tự thưởng cho bản thân. Tuy nhiên, khi mở tủ lạnh ra, hắn chỉ thấy ngăn chứa nước trống trơn.

Bảo lắc đầu, chép miệng:

"Cái thằng béo này, uống nước ngọt như uống nước lã. Bảo sao không béo ú cho được."

Quyết không để tâm trạng tốt đẹp bị phá hỏng, Bảo nhanh chóng lấy ví tiền và chìa khóa, quyết định xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua thêm đồ uống.

Dưới sân khu tập thể, không khí buổi tối mát mẻ và yên tĩnh. Đèn đường chiếu sáng nhẹ nhàng, tạo nên những bóng đổ dài trên con đường lát gạch.

Một chiếc xe điện học sinh từ từ tiến vào cổng khu tập thể. Ly, sau một ngày dài học tập và đối phó với đủ loại rắc rối từ cô bạn thân, mệt mỏi cất xe vào chỗ và bắt đầu bước về nhà.

Dạo này đúng là phiền phức quá đi mất. Cái loa phóng thanh của Trang cứ đi đâu cũng khoe khoang về "tư bản hot nhất mạng xã hội" rồi còn kéo theo bao nhiêu người hỏi han mình nữa chứ. Mình thì có biết gì đâu…

Ly thở dài, vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ. Bỗng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi phía trước, tay xách theo túi đồ uống. Nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó chính là "Tư bản" à nhầm "chú Bảo" hàng xóm.

Một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong đầu Ly. Cô bé quyết định sẽ trêu chọc ông chú này một chút cho bớt căng thẳng. Ly nhẹ nhàng bước nhanh hơn, cố gắng tiến gần lại mà không gây tiếng động.

Đúng lúc đó, Bảo đang nghe điện thoại, giọng nói trầm ấm vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh của buổi tối.

"Vâng, đúng rồi, cô bé rất dễ thương. Mỗi lần nhìn thấy là tôi lại cảm thấy thật vui vẻ."

Ly ngay lập tức khựng lại, mắt mở to ngạc nhiên. Cô bé? Dễ thương? Ai vậy nhỉ? Ly tiếp tục lắng nghe.

"Sợ còn nhỏ tuổi chưa biết gì sao, yên tâm tôi có thể chờ em ấy trưởng thành, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy ."

"Thật ra, lúc ngồi ăn cùng với nhau mới thấy cô bé khá đáng yêu và có nhiều điểm thú vị lắm."

Ly nhớ lại lần ăn cơm chung cả gia đình, khi bố mẹ mời chú Bảo sang dùng bữa. Mặt Ly bắt đầu nóng lên, trái tim đập loạn nhịp. Khoan đã... Chú Bảo đang nói về mình sao?

“ Không được em còn bé lắm…”

???

Bảo giật mình quay lại phía sau thấy Ly mặt đang đỏ bừng nhìn hắn. Bảo có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười:

"Ơ, Ly! Cháu mới về à?"

Ly mặt đỏ bừng, lúng túng trả lời:

"Dạ... vâng ạ. Em … à cháu vừa tan lớp học thêm về."

Bảo vẫn giữ điện thoại áp tai, gật đầu cười:

"Cháu về mệt không? Học hành ổn chứ?"

Ly cố gắng lấy lại bình tĩnh, gật đầu nhẹ:

"Dạ, cũng ổn ạ. Chú... chú đi mua đồ ạ?"

"Ừ, tủ lạnh hết nước uống nên chú xuống mua thêm chút đồ."

Đúng lúc này, giọng nói trong điện thoại vọng ra:

"Anh Bảo ơi, có việc gì vậy?"

Bảo đưa điện thoại lên, nói nhanh:

"À, không có gì đâu. Tôi gặp hàng xóm thôi. Vậy nhé, chúng ta nói chuyện sau."

Anh cúp máy rồi quay sang Ly:

"Muộn rồi, cháu về nghỉ ngơi đi nhé. Ngày mai còn phải đi học sớm mà."

Ly vẫn còn ngập ngừng, cố gắng mỉm cười:

"Dạ, cháu chào chú."

Bảo gật đầu rồi bước nhanh lên cầu thang. Ly đứng đó một lúc, đầu óc vẫn còn quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn.

Chú Bảo vừa nói chuyện với ai nhỉ? Nhưng mà những lời đó... Có phải là về mình không? Hay chỉ là hiểu lầm thôi?

Vừa đi về phòng, Ly vừa suy nghĩ miên man, không biết nên cảm thấy thế nào về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Một phần Ly thấy ngại ngùng, một phần lại có chút tò mò và cảm thấy có chút chờ mong.

Về đến nhà, Bảo thở phào nhẹ nhõm sau cuộc gọi.

Bảo vừa nói chuyện với chị gái của Vy Vy, Khánh An, người đã xin số điện thoại của Bảo để cảm ơn và nhờ hắn để ý chăm sóc em gái mình trong môi trường làm việc mới.

Cuộc trò chuyện diễn ra khá thoải mái, đúng là không gia đình nào để con gái mình một thân một mình tới một nơi xa lạ làm việc mà không lo lắng cả.

Bảo tự nhủ dù Vy Vy tính cách có không tốt, còn có thể gây thua lỗ.

Nhưng vì đã quyết định mời Vy Vy về để hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, Bảo cảm thấy mình nên quan tâm và chăm sóc tốt đến cô ấy hơn để không cảm thấy áy náy.

“Ly hôm nay trông có vẻ mệt mỏi nhỉ. Học sinh thời nay đúng là áp lực quá.”

Bảo nghĩ thầm, quyết định lần sau sẽ mua vài món quà nhỏ cho cô bé để động viên tinh thần, đằng nào cũng là hàng xóm, bố Ly lại là lái xe của mình nữa.

Tại phòng của Ly, cô bé ngồi xuống bàn học, nhưng đầu óc vẫn chưa thể tập trung vào bài vở. Hình ảnh và lời nói của Bảo cứ lẩn quẩn trong tâm trí cô.

“Có lẽ mình đã hiểu lầm rồi. Chú ấy chắc đang nói về ai khác thôi.”

Nghĩ vậy, Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tim cô đã đập nhanh hơn một chút khi nghĩ về điều đó.

Cô bé lại lắc đầu, tự nhủ:

"Thôi nào, tập trung học bài đi Ly!"

Nhưng một nụ cười nhẹ vẫn hiện lên trên môi cô bé, làm cho buổi tối hôm đó trở nên đặc biệt hơn thường ngày.

Cùng lúc đó buổi stream của Vy Vy đã kéo dài gần 3 giờ đồng hồ, và cô nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Lượng người xem không còn sôi nổi như lúc đầu, nhưng Vy Vy không quá lo lắng.

Thực tế, mặc dù số liệu hôm nay không khả quan lắm, thậm chí lượng fan còn tụt giảm, nhưng điều này đã giúp cô lọc bỏ được một số lượng fan phong trào.

Những đó người chỉ theo dõi vì trào lưu mà không thực sự quan tâm đến nội dung hay bản thân cô. Đây là một bước cần thiết để xây dựng một cộng đồng người hâm mộ chân thành và thực sự gắn kết.

Khi Vy Vy chuẩn bị nói lời tạm biệt để kết thúc buổi stream, bỗng nhiên một bình luận xuất hiện trên màn hình, khiến cô phải chú ý:

"Vy Vy, nói một chút về tư bản công ty em đi, anh ấy là người như nào?"

Vy Vy ngừng lại, cười nhẹ trước câu hỏi đầy tò mò. Cô nhìn thẳng vào camera, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

"Tư bản công ty mình hả? Ồ, để mình kể cho nghe. Anh ấy là một người siêu đỉnh luôn, kiểu như cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.

“Nhưng mà nè, nghe nói ảnh lạnh lùng lắm nha! Nhìn thì có vẻ khó gần, suốt ngày trong phòng làm việc thôi.”

“Nhưng thật ra ảnh rất quan tâm đến nhân viên, hôm nay chưa hết giờ mà ảnh đã ra đuổi hết nhân viên làm hành chính về để giữ gìn sức khỏe rồi."

Cô tiếp tục, giọng điệu pha chút nghịch ngợm:

“Ngoài mặt thì nhìn cứng cỏi, nhưng bên trong thì chắc cũng 'mềm' lắm đó. Dù vậy, mỗi lần gặp là mình cũng rén lắm, kiểu “boss cuối” trong game mà ai cũng phải dè chừng, bị ổng tính toán cái gì đó là coi như xong!”

Vy Vy cười rạng rỡ, rồi nói tiếp với giọng điệu sùng bái pha lẫn chút hài hước:

"Nhưng thôi, mình mà nói nhiều quá chắc ảnh biết được lại đòi trừ lương mình mất! Hẹn mọi người vào lần sau, mình sẽ kể thêm về 'tư bản' này nha, nhưng đừng có nói lại với ảnh là mình kể đấy!"