Chương 71: Tất nhiên rồi, em gái! Ai bảo chúng mình như “chị em” chứ

Buổi stream sáng nay đã kết thúc theo cách không ai ngờ đến.

Thay vì doanh thu bùng nổ, hai anh em Thành Phát và Thành Đạt chỉ bán được đúng một chiếc quần đùi, và đó là nhờ tình thương cùng sự đồng cảm từ một khán giả lạ mặt nào đó.

Cả đội ngũ hỗ trợ bên ngoài ngồi theo dõi buổi stream, lòng chùng xuống khi nhìn số liệu tụt dần.

Ban đầu còn có vài "mắt xem" được nền tảng hỗ trợ, nhưng gần cuối buổi, hai anh em đã khô cả nước bọt mà chẳng còn một ai ở lại xem.

Mặc dù số liệu cực kỳ kém, nhưng đội ngũ vẫn tôn trọng chỉ đạo từ giám đốc. Họ kiên nhẫn nhắn nhủ lại những lời động viên của Bảo cho Thành Phát và Thành Đạt.

Nghe những lời như “giám đốc rất kỳ vọng vào các cậu,” “cứ bình tĩnh mà làm, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp,” hai anh em cảm thấy áp lực gấp bội.

Vừa kết thúc buổi livestream, cả hai đều muốn đến gặp giám đốc xin nghỉ ngay lập tức, không muốn tiếp tục công việc mà họ tin rằng chỉ khiến công ty xấu hổ.

Nhưng khi nghe những lời nhắn nhủ của đội ngũ, họ lại nghĩ đến sự kỳ vọng của Bảo và hơn hết là danh dự của anh họ Khải Trường - người đã bảo lãnh cho họ vào đây.

Cảm giác này khiến hai anh em chùn bước, đành cắn răng quyết tâm tiếp tục. Họ không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, càng không muốn làm mất mặt anh họ.

Dù biết mọi người có phần hoài nghi, thậm chí khinh thường, họ vẫn muốn chứng minh rằng giám đốc không sai.

Rằng cả hai anh em chúng tôi đều có tiềm năng rất lớn, không phải chỉ dựa vào mối quan hệ với Khải Trường mà có được cơ hội làm việc tại công ty.

Đầu giờ chiều tại bên ngoài Imperial Tower, Đan Thy - một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, với gương mặt tương đối dễ nhìn bước tới đây.

Gương mặt Thy trông trẻ trung, nhưng nếu để ý kỹ, người ta sẽ thấy nét đẹp ấy phần lớn nhờ vào lớp trang điểm dày.

Sau khi xin nửa buổi chiều ở công ty hiện tại đang làm, Thy bước đến tòa cao ốc hiện đại nhất thành phố, Thy cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết với buổi phỏng vấn với truyền thông Minh Bảo hôm nay.

Với kinh nghiệm và khả năng của mình, cô tin chắc mình sẽ trúng tuyển và nhanh chóng chiếm được lòng tin cùng sự sủng ái của "Tư bản hot nhất mạng xã hội."

Khi Đan Thy chuẩn bị tiến vào, ánh mắt Thy bỗng dừng lại khi nhận ra một người quen thuộc, đó chính là Phương Anh. Cô ấy đang đứng nhận một túi đựng những ly cafe từ tay anh shipper.

Phương Anh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, rồi còn dúi cho anh tờ 20k, bảo rằng đó là tiền gửi anh shipper "uống nước." Cô còn xin lỗi vì để anh chờ lâu do phải di chuyển thang máy và hứa sẽ đánh giá 5 sao.

Thái độ niềm nở, lễ phép ấy khiến anh shipper, người ban đầu có chút bực mình vì phải đợi lâu cũng không khỏi mềm lòng, cười đáp lại: "Cảm ơn người đẹp” và cảm thấy bạn nữ này thật lịch sự."

Phương Anh có thói quen gọi một vài ly cafe trước khi hết giờ nghỉ trưa để tỉnh táo làm việc buổi chiều. Điều đặc biệt là cô luôn mua thêm một ly cho giám đốc.

Ban đầu, Phương Anh chỉ thử làm điều đó một lần, nhưng giám đốc không những vui vẻ nhận mà còn tỏ ra hài lòng. Điều này khiến Phương Anh quyết định biến nó thành thói quen.

Mỗi lần đặt cafe, cô không quên thêm một ly cho giám đốc, cảm giác mình có thể chăm sóc và quan tâm đến sếp khiến cô thấy vui vẻ và có thêm động lực.

Nhìn cảnh đó, Đan Thy không khỏi bất ngờ, thầm nghĩ:

"Cái con bé này, ngày xưa còn ở công ty bị mình dập tơi tả mà vẫn phải cười nói nịnh hót, sao lại có thể ở đây?"

Dù không ưa gì Phương Anh, nhưng vì đã gặp, Đan Thy cảm thấy nên chào hỏi đôi câu cho phải phép. Cô lên tiếng: "Phương Anh!"

Phương Anh quay lại, mỉm cười chào: "Chị Thy, trùng hợp quá!"

Đan Thy tiến lại gần, đánh giá Phương Anh từ đầu đến chân, rồi với giọng điệu quan tâm nhưng lại đầy mỉa mai:

"Nghe nói em rời công ty cũ để tìm kiếm cơ hội mới, mà sao lại đến nỗi phải tự đi nhận đồ ship? Thực tập sinh đâu mà không sai chúng nó xuống?"

Phương Anh vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, đáp lại:

"Mọi người đều đang nghỉ trưa, việc nhỏ như này tự mình làm là được mà chị, không cần phiền ai cả."

Trong lòng Đan Thy thầm nghĩ:

"Đúng là tính cách cũ, chắc lại bị con hổ cái nào chỉnh đốn ở công ty mới rồi, mới phải chạy vặt thế này."

Nhưng bên ngoài, cô không để lộ, chỉ cười mỉm và tiếp tục thảo mai vài câu trước khi khoe khoang:

"Sau này có thể chị sẽ chạm mặt em ở tòa nhà này đấy. Chị cũng đang đến phỏng vấn ở Truyền thông Minh Bảo, cái công ty có anh đẹp trai đang hot ý. Nếu được nhận và có chỗ đứng, chắc chắn chị sẽ kéo em về, chứ để em chạy vặt thế này, chị xót lắm."

Nghe đến đây, Phương Anh thật sự bất ngờ. "Chị Thy phỏng vấn ở Minh Bảo sao? Không phải là phỏng vấn vào đúng bộ phận của mình chứ?"

Mấy hôm nay, Phương Anh bận rộn với việc suy nghĩ và triển khai kế hoạch của giám đốc, đến mức cô chưa có thời gian xem hết CV của các ứng viên.

Cô đã phải giao việc chọn lọc sơ bộ cho một nhân viên cũ tin cậy để kịp tiến độ.

Suy nghĩ này khiến cô phải nén nụ cười, đáp lại: "Vậy à chị? Vậy trăm sự phải nhờ chị nhớ đến và dẫn dắt đàn em này rồi."

Đan Thy, dù trong lòng nghĩ: "Mày cứ làm việc vặt cả đời đi, đừng tranh miếng cơm với chị," vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, đáp lại:

"Tất nhiên rồi, em gái! Ai bảo chúng mình như 'chị em' chứ."

Cả hai sau đó cùng bước vào tòa nhà, nhưng Đan Thy bắt đầu thấy kỳ lạ khi Phương Anh cứ đi theo mình. Không phải nó tin lời hứa hẹn của mình mà bắt đầu theo đuôi rồi chứ.

Cả hai bước vào thang máy và cùng lên tầng 68. Khi Đan Thy còn đang cố hỏi thăm văn phòng của Truyền thông Minh Bảo, Phương Anh liền nói:

"Em biết chỗ đó, chị cứ đi theo em."

Đan Thy ngạc nhiên, nhưng vẫn nghĩ Phương Anh có thể chỉ làm việc ở cùng tầng mà thôi. Tuy nhiên, cảm giác bất an bắt đầu lấn át sự tự tin khi cô theo Phương Anh vào khu vực văn phòng của Minh Bảo.

Khi đến nơi, cô lễ tân mới được tuyển thấy Phương Anh bước vào cùng Đan Thy, liền đứng dậy chào hỏi:

"Chị Phương Anh, lại mua cafe cho sếp ạ?"

Phương Anh thân thiện đáp lại:

"Công việc tốt chứ? À, đây là ứng viên đến phỏng vấn ngày hôm nay, em giúp chị ấy làm thủ tục nhé."

Đan Thy nghe thấy, cảm giác như bị đóng băng.

"Phương Anh cũng làm ở đây sao?" Những lời khoe khoang và hứa hẹn vừa nói bỗng trở nên nặng nề và xấu hổ.

Nhìn Phương Anh xách cafe hướng vào phía trong văn phòng, Đan Thy cố gắng bình tĩnh tự nhủ:

"Chắc nó cũng chỉ làm việc vặt thôi. Với khả năng của mình, sớm muộn gì cũng đè bẹp nó như xưa."

Lễ tân hướng dẫn Đan Thy đến khu vực tiếp khách gần cửa ra vào, nơi các ứng viên khác cũng đang tập trung tại đó.

Đến giờ phỏng vấn, tất cả các ứng viên tiếp tục được dẫn tới ngồi chờ ngoài phòng họp, nơi họ hồi hộp chờ đến lượt vào.

Đến lượt của mình, Đan Thy chỉnh lại trang phục, bước vào với khuôn mặt tươi cười thảo mai. Nhưng khi vừa bước vào phòng họp, cô đột nhiên biến sắc.

Trước mắt cô là Phương Anh, đang ngồi cạnh một thanh niên trẻ tuổi khác. Trong sự ngỡ ngàng của mình, người thanh niên đó ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi nói:

"Xin chào chị, tôi là Tuấn Huy, chuyên viên phòng truyền thông. Còn đây là chị Phương Anh, Trưởng phòng truyền thông của công ty, cũng là người phụ trách phỏng vấn ngày hôm nay."

Phương Anh nở một nụ cười thân thiện, nhìn Đan Thy và nói: "Chào chị, tôi là Phương Anh. Chị có thể ngồi xuống và giới thiệu về bản thân mình."

Đan Thy đứng đó, mặt đờ đẫn, nhận ra tình cảnh oái oăm mình đang rơi vào. Không biết nên tiếp tục phỏng vấn hay quay người ra về thẳng đây.