Chương 59: Đẹp trai lắm ạ!

Quay trở lại với hiện tại, trong căn hộ tập thể, Bảo nhìn Thành với sự lo lắng và bức xúc sau những gì xảy ra với công ty trong ngày, nhưng Bảo lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Hắn tiến tới, vỗ nhẹ vào vai Thành, như để trấn an cậu bạn thân từ những ngày đầu đại học.

“Thành à,” Bảo bắt đầu, giọng trầm ấm, “Tao biết mày đang rất lo, nhưng mày phải tin tao. Tất cả những gì đang xảy ra đều nằm trong kế hoạch của tao.”

“Lần này công ty sẽ vượt qua sóng gió này và tất cả các nhân viên sẽ trưởng thành hơn. Điều quan trọng là chúng ta không được lung lay, phải tin tưởng vào nhau và vào kế hoạch mà tao đã đặt ra.”

Thành vẫn không yên tâm nói: “Kế hoạch là gì, nói cho tao biết được không?”

Bảo đáp lại đầy thần bí: “ Tất nhiên là… không được rồi, mày cũng phải trưởng thành, ngài phó giám đốc ạ.”

Thành: “ Đậu xanh rau má…”

Ngày hôm sau, tại công ty truyền thông Minh Bảo, không khí căng thẳng bao trùm mọi ngóc ngách.

Các nhân viên ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng, nhất là sau những biến động tiêu cực đã xảy ra gần đây. Thậm chí, trong lòng họ còn dấy lên những hoài nghi về tương lai của công ty.

Ngay từ sáng sớm, thông báo triệu tập cuộc họp khẩn từ giám đốc đã khiến mọi người càng thêm lo lắng. Họ tập trung đầy đủ trong phòng họp, mặt mũi căng thẳng như thể chuẩn bị đối mặt với một trận chiến cam go.

Không ai dám thở mạnh, tất cả đều chăm chú nhìn vào Bảo, chờ đợi những lời giải thích và hướng đi tiếp theo.

Khi mọi người đã yên vị, Bảo chậm rãi bước vào, vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy. Trái ngược hoàn toàn với không khí nặng nề của các nhân viên, hắn không hề tỏ ra vội vàng hay lo lắng. Sau khi đảo mắt nhìn quanh một lượt, Bảo mở lời.

“Trước tiên,” giọng Bảo vang lên, khiến cả phòng như nín thở, “tôi muốn thông báo rằng chuyến công tác vừa rồi đã diễn ra tương đối thành công.”

Cả phòng họp đột nhiên yên lặng như tờ, mọi người nín thở chờ đợi điều tiếp theo.

Họ mong rằng giám đốc sẽ đưa ra những giải pháp mạnh mẽ để cứu công ty khỏi tình trạng nguy cấp hiện tại. Nhưng rồi, lời tiếp theo từ Bảo khiến tất cả phải ngỡ ngàng.

“Mỗi người có thể liên hệ với Linh để nhận một túi đặc sản của đoàn công tác. Đây là món quà tôi đã chuẩn bị cho các bạn.”

Phòng họp như muốn bùng nổ, nhưng không phải vì lý do mà họ mong đợi. Một vài người không thể kiềm chế được cảm xúc, bật cười, còn những người khác thì ngã ngửa trong sự ngạc nhiên.

Trời đất ơi, công ty đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, nguy cơ rình rập khắp nơi, mà việc đầu tiên giám đốc lại nghĩ đến là quà cho nhân viên!

Sự nhẹ nhàng, thản nhiên của giám đốc trong tình huống này khiến ai cũng phải sửng sốt.

Nhưng dần dần, họ bắt đầu nghĩ rằng có thể giám đốc đang muốn trấn an mọi người, để họ thấy rằng dù tình hình có tồi tệ đến đâu, anh vẫn kiểm soát được và không để áp lực làm mình lung lay.

Bảo tiếp tục:

“Thành, cậu nhanh chóng đốc thúc và đẩy nhanh tiến độ thành lập bộ phận sản xuất và quản lý nội dung trực tiếp, các bộ phận khác cũng nhanh chóng chọn lọc ứng viên để thêm nhân sự mới"

Thành gật đầu, vẫn còn đôi chút lo lắng nhưng không dám lên tiếng. Bảo không dừng lại, hắn thông báo tiếp:

“Chúng ta vừa tuyển dụng ba nhân sự mới từ Sài Thành ra Hà Đô: Vy Vy, một cô gái trẻ trung và đầy năng lượng, cùng với hai anh em sinh đôi Thành Phát và Thành Đạt. Họ sẽ là nhân tố quan trọng trong chiến lược phát triển sắp tới.”

Bảo nhìn quanh phòng một lượt trước khi tiếp tục:

“Chưa hết đâu, chúng ta còn vừa ký một hợp đồng live stream bán hàng với May mặc Vĩnh Thịnh. Giá trị đền bù hợp đồng có thể lên tới 7 tỷ đồng.”

Sau đó Bảo giải thích qua các điều khoản trong hợp đồng đã ký. Cả phòng họp gần như chết lặng. Một vài người trao đổi ánh mắt lo lắng, những bàn tán bắt đầu trở nên căng thẳng hơn.

Nguy cơ cũ vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại thêm một hợp đồng mạo hiểm khác.

Tuấn thì thầm: "Liệu giám đốc có quá mạo hiểm không?"

Thái đáp lại: "Không biết nữa, cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, không biết lúc nào sẽ lật nhào."

Thấy không khí trở nên nặng nề, Bảo trấn an:

“Anh chị em cứ yên tâm. Mọi thứ đã nằm trong kế hoạch. Công ty chúng ta nhất định sẽ vượt qua sóng gió này để trưởng thành. Mọi người nhất định phải tin tưởng tôi.”

Ngay lúc đó, Phương Anh cũng lên tiếng với giọng đầy sốt ruột:

“Nhưng còn vụ video Samsung thì sao giám đốc, họ đã gửi một email yêu cầu giải thích, chúng ta phải làm gì bây giờ ?”

Phòng họp im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về Bảo, chờ đợi câu trả lời từ giám đốc.

Bảo thầm nghĩ, ôi Phương Anh ơi, cô gái thảo mai ngày nào đâu mất rồi, sao giờ lại quan tâm sống chết của công ty vậy? Mình đã cố tình lờ đi việc này rồi.

Dù vậy, Bảo vẫn phải ứng biến để đánh lạc hướng các nhân viên. Hắn nói:

"Việc này cũng nằm trong dự tính của tôi. Nhưng thay vì để tôi giải quyết, hãy coi như đây là một phép thử để mọi người cùng trưởng thành."

Bảo nhìn quanh phòng họp, thầm nghĩ : Ý tôi là, dù có kế hoạch nhưng các người tự giải quyết đi, giải quyết càng loạn càng tốt.

Nhưng các nhân viên dưới phòng vẫn đăm chiêu, chờ đợi Bảo nói thêm điều gì đó. Không còn cách nào khác, Bảo chỉ vào mặt mình và hỏi:

"Mọi người thấy mặt tôi thế nào?"

Thảo nhanh chóng giơ tay, đáp lời: "Đẹp trai lắm ạ!"

Cả phòng cười rộ lên. Bảo cố gắng giữ vẻ mặt tự tin, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngượng ngùng. Bảo xua tay, nói tiếp:

"Không phải, ý tôi là, xem tôi tự tin thế này cơ mà. Tôi tự tin về kế hoạch của mình và tin rằng mọi người cũng sẽ hiểu ra nó. Tôi tin rằng các bạn sẽ nhanh chóng tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Khi đó, tất cả chúng ta đều sẽ trưởng thành hơn."

Các nhân viên nhìn nhau, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đến nước này rồi sao giám đốc vẫn không nói ra kế hoạch? Hay là thực sự anh ấy không có kế hoạch gì?

Một số người nghĩ vậy. Nhưng rồi, những suy nghĩ khác bắt đầu xuất hiện:

Không đúng, người tài giỏi như giám đốc chắc chắn phải có dụng ý. Có lẽ anh ấy không hài lòng về năng lực của chúng ta và muốn gây áp lực để chúng ta tự tìm ra giải pháp, trưởng thành hơn để theo kịp anh ấy.

Không ai nói ra, nhưng cả phòng đều ngầm hiểu rằng Bảo đang đặt ra một thử thách lớn, và họ cần phải nỗ lực hơn nữa để vượt qua. Nhưng trong lòng mọi người vẫn còn một câu hỏi lơ lửng:

"Rốt cuộc, kế hoạch của giám đốc là gì?"

Trong phòng họp, sau khi giám đốc tuyên bố tan họp, Thành lập tức tập trung vào việc thúc đẩy lắp đặt các thiết bị cho phòng stream và bố trí nhân sự cho bộ phận này.

Còn nhóm dự án ban đầu, gồm Phương Anh, Hương Thảo, Khải Trường, F4…vẫn ngồi lại để cố gắng suy luận xem kế hoạch thực sự của giám đốc là gì.

Phương Anh lắc đầu: "Không hợp lý chút nào. Nếu giám đốc muốn chúng ta tự tìm ra cách giải quyết, thì ít nhất cũng phải có một chút gợi ý cụ thể chứ, không thể chỉ nói kiểu mập mờ thế được."

Khải Trường phản bác: "Thế chẳng lẽ giám đốc muốn chúng ta căng thẳng mà làm việc hiệu quả hơn? Giống như trong phim ấy, mấy vụ áp lực lớn thì tự nhiên lại có thiên tài xuất hiện!"

Mọi người nghe xong chỉ biết cười khổ. Đột nhiên, Hương Thảo, với ánh mắt suy tư, nói:

"Mọi người có để ý không, lúc giám đốc nói luôn chỉ vào mặt mình và còn hỏi chúng ta “trông tôi thế nào?”