Chương 60: Ông thấy mặt tôi thế nào?

Cả nhóm đồng loạt quay lại nhìn Hương Thảo, ánh mắt dường như nghĩ ra điều gì đó.

Phương Anh nhíu mày:

"Đúng rồi, giám đốc cứ nhấn mạnh vào khuôn mặt... Chẳng lẽ kế hoạch của giám đốc liên quan đến việc giữ gìn hình tượng, hoặc hình ảnh truyền thông sao?"

Khải Trường ngẫm nghĩ rồi bổ sung:

"Có khi nào giám đốc muốn chúng ta làm điều gì đó để bảo vệ hình ảnh công ty trên mạng xã hội? Tập trung vào truyền thông tích cực, hoặc khôi phục uy tín?"

Dù vậy, cả nhóm vẫn chưa tìm ra được kế hoạch cụ thể là gì, nhưng ít nhất họ đã có một hướng suy nghĩ mới. Cả phòng bắt đầu thảo luận sôi nổi hơn, với những suy đoán khác nhau.

Hương Thảo nhìn quanh nhóm, cảm giác chán nản khi thấy mọi người chỉ đoán được một phần mà chưa nhận ra dụng ý thực sự của giám đốc. Cô thầm nghĩ:

“Mấy người này đúng là chưa hiểu hết. Để mình, fan hâm mộ chân chính của giám đốc, giải đáp cho họ vậy.”

Thảo mau chóng kêu gọi mọi người ngừng thảo luận, đưa tay lên miệng làm động tác "suỵt" như thể không muốn lộ ra bí mật nào đó. Ánh mắt cô lóe lên sự tinh quái khi ra hiệu cho cả nhóm chụm đầu lại.

Cô mở điện thoại, lướt tìm một thứ gì đó, rồi đưa cho mọi người xem. Tiếng thì thầm to nhỏ vang lên, không ai ngoài nhóm dự án biết họ đang bàn tán điều gì.

Khi cả nhóm nhìn xong, ánh mắt mọi người đều sáng lên như vừa khám phá ra điều gì đó rất quan trọng. Khải Trường thốt lên:

"À, hóa ra là thế! Sao chúng ta lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Thật đáng sợ, giám đốc đã bố cục việc này ngay từ đầu rồi sao? Không hổ danh là giám đốc."

Phương Anh cười gật gù: "Quả nhiên, giám đốc thật sự cao tay, mọi thứ đều nằm trong tính toán của anh ấy."

Khải Trường và Phương Anh không quên quay sang khen ngợi Hương Thảo:

"Không ngờ Thảo lại lợi hại vậy, không chỉ hiểu ý mà còn phối hợp nhịp nhàng với giám đốc nữa."

Hương Thảo mặt đỏ lên vì tự hào, nhưng cũng cố giữ vẻ khiêm tốn: "Cũng nhờ mình luôn cố gắng theo kịp bước chân của giám đốc mà thôi."

Sau khi bàn bạc xong xuôi, cả tổ dự án bước ra khỏi phòng họp với dáng vẻ tự tin, ngẩng cao đầu, mặt mũi vênh lên như thể hận đời vô đối. Nhìn họ, chẳng ai còn thấy dấu vết của sự căng thẳng hay lo lắng từ trước.

Mấy nhân viên ở ngoài phòng họp thấy vậy đều không khỏi ngạc nhiên, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lúc nãy cả nhóm còn ủ rũ cau mày nhăn mặt lắm cơ mà, sao giờ lại phấn chấn lạ thường. Chả lẽ đội này trưa nay định bàn nhau đi ăn lẻ ở đâu ngon ngon sao?

Một anh chàng thiết kế tò mò không kìm được, liền chạy tới chặn Thái lại hỏi: "Ê, có chuyện gì mà vui vậy? Chả lẽ…"

Thái chưa kịp để anh ta nói hết câu đã vội vàng đáp lời, với vẻ mặt đầy bí ẩn: "Ông thấy mặt tôi thế nào?"

Anh chàng thiết kế nhíu mày, khó hiểu nhìn Thái: "Mặt ông trông... ngu ngu thế nào ấy?"

Thái lập tức gắt lên, giọng có chút bực bội:

"Tào lao! Mặt tôi là mặt của sự tự tin, như giám đốc ấy. Đội này vừa khám phá ra kế hoạch của giám đốc rồi, ông chuẩn bị tinh thần mà ăn mừng đi!"

Công việc cứ thế tiếp diễn, với không khí đầy căng thẳng và bận rộn. Tất cả mọi người đều dốc sức vào công việc của mình: phỏng vấn tuyển dụng người mới, lắp đặt thiết bị cho phòng live stream, và xử lý vụ video bị ném đá.

Trong khi đó, ngài giám đốc như thường lệ, đã trở lại căn phòng bế quan quen thuộc của mình. Nhưng thay vì lo lắng hay tập trung vào giải quyết khủng hoảng, hắn lại cắm cúi vào bộ truyện mà mình đang theo dõi.

Trước đó khi nhận thưởng đánh dấu 20 triệu từ hệ thống. Không do dự, ngài giám đốc ngay lập tức quyết định donate 2.000 đồng cho tác giả của bộ truyện yêu thích, với lời nhắn: "Mua quẩy nhúng phở ăn nhé!" mà không biết rằng.

Bên ngoài phòng, tổ dự án lại đang âm thầm âm mưu tạo ra một bất ngờ lớn cho giám đốc. Họ không ngừng bàn bạc và chuẩn bị kỹ lưỡng, quyết tâm chứng tỏ năng lực của mình và mong muốn được ngài giám đốc thừa nhận.

Các thành viên trong nhóm đều nhất trí rằng, lần này, họ sẽ cho giám đốc thấy rằng họ có thể theo kịp bước chân của anh, rằng họ có thể đối phó với khủng hoảng mà không cần sự can thiệp của anh.

Tại một giảng đường đại học, không khí ồn ào nhưng quen thuộc với tiếng trò chuyện râm ran của các sinh viên trong giờ nghỉ giữa hai tiết học.

Ngọc Mai, sinh viên năm hai, ngồi lặng lẽ ở hàng ghế giữa, lướt điện thoại để tìm chút giải trí ngắn ngủi trước khi tiết học tiếp theo bắt đầu.

Với lịch trình thường ngày đơn giản bao gồm học tập, ăn uống, giải trí và ngủ, Mai đã quá quen thuộc với việc dành chút thời gian giữa giờ để thư giãn bằng cách lướt TikTok.

Như mọi ngày, Mai mở TikTok và bắt đầu xem những video ngắn. Sau vài lần lướt qua những video, một video mới hiện lên trên màn hình với tiêu đề "Làm công nuôi tư bản P1" của tiktoker Thảo Candy.

Sự tò mò khiến Mai dừng lại và xem. Mô tả video cuốn hút ngay từ những giây đầu tiên.

Giọng nói ngọt ngào của Thảo Candy dẫn dắt người xem vào cuộc sống hàng ngày của nhân vật chính, Hương Thảo, một nữ nhân viên văn phòng.

Video bắt đầu với cảnh Thảo Candy thức dậy từ sớm, chuẩn bị đồ đạc trước khi đi làm. Các cảnh quay chuyển mượt mà từ những khoảnh khắc đời thường đến lúc Thảo Candy bước vào cao ốc văn phòng hiện đại.

Hình ảnh Thảo quét thẻ ra vào, bước vào thang máy sáng bóng, và cuối cùng là cảnh cô bước vào văn phòng sang trọng, rộng rãi với không gian hiện đại và đầy ấn tượng, khiến Mai cảm thấy choáng ngợp.

Mai cảm thấy video thực sự cuốn hút dù nữ chính không lộ mặt cũng chẳng biết xinh hay xấu.

Cô cảm nhận được sự đối lập giữa cuộc sống sinh viên đơn giản của mình và thế giới chuyên nghiệp, xa hoa mà Thảo Candy đã khéo léo phác họa trong video.

Điều này khiến Mai cảm thấy một chút hâm mộ và ao ước được trải nghiệm một môi trường làm việc như vậy trong tương lai.

Cuối video, Thảo Candy ngồi tại bàn làm việc của mình quay zoom cận cảnh một thanh niên trẻ tuổi đầy khí chất và vẻ ngoài đẹp trai.

Anh ta bước vào công ty với phong thái tự tin, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Thảo Candy giới thiệu anh là "tư bản lớn nhất của công ty," và điều này khiến Mai càng tò mò hơn.

Nhân vật này không chỉ khiến video thêm phần hấp dẫn mà còn gợi lên trong lòng Mai một cảm giác ngưỡng mộ lẫn tò mò về danh tính và câu chuyện đằng sau anh ta.

Video kết thúc, nhưng Mai vẫn còn đọng lại những ấn tượng mạnh mẽ về hình ảnh của một cuộc sống đầy hào nhoáng và thành công.

Cô thầm nghĩ về những gì mình vừa xem, cảm thấy rằng video này không chỉ đơn thuần là một nội dung giải trí mà còn là một cái nhìn thoáng qua về thế giới mà cô có thể hướng tới sau khi tốt nghiệp.

Cô muốn xem phần 2 ngay lập tức, anh trai xuất hiện cuối video thật sự quá ấn tượng rồi. Đúng là hình mẫu Tổng tài mà Mai đã hình dung ra vô số lần.

Ngọc Mai tiếp tục lướt qua các bình luận dưới video của Thảo Candy. Một vài bình luận nhiều thích hiện ra:

"Thảo Candy lâu không ra video, tưởng thoát cảnh làm công rồi, hóa ra cũng giống bọn mình thôi, cơ mà cho xin info tư bản lớn nhất công ty!"

"Ơ kìa, thanh niên đẹp trai cuối video là ai thế? Tư bản gì mà khí chất ngời ngời vậy?"

"Lần sau quay thêm hậu trường nha Thảo, xem vị tư bản kia có ăn cơm uống nước như người thường không mà đẹp trai dữ vậy."

"Thảo ơi, tưởng lên làm 'tư bản' rồi, ai ngờ vẫn phải cày hì hục thế này. Nhưng video cuốn thật!"