Nhìn Thành tức giận. Bảo cũng không khỏi cảm động, đâu ra được thằng bạn thân hết lòng như này chứ. Chả bù cho hồi mới gặp nó.
…
Bốn năm trước.
Ngày đó, khi Bảo và Thành đều là sinh viên năm nhất Đại học, trong buổi nhận lớp của các tân sinh viên.
Thành nổi bật nhất với một bộ đồ hiệu từ đầu đến chân, bao gồm áo khoác, quần jeans, giày sneakers hàng hiệu, đồng hồ sang chảnh, và chiếc iPhone mới nhất.
Các bạn tân sinh viên khác vây quanh Thành để bắt chuyện, nịnh nọt và tâng bốc để làm quen.
Còn Bảo, dù có gương mặt thanh tú và hút ánh nhìn của các bạn nữ nhưng lại tỏ ra u buồn và khó gần. Những câu trả lời máy móc của Bảo khiến người ta nhanh chóng mất hứng, và Bảo dần trở nên lập dị trong mắt cả lớp.
Những ngày tiếp theo, Thành càng thể hiện rõ bản chất một thiếu gia thực thụ khi mọi người phát hiện ra hắn sở hữu chiếc xe máy xịn và thuê căn hộ cao cấp để ở.
Điều đó càng làm cho hắn nổi tiếng và thu hút chơi cùng với nhiều bạn bè giàu có khác. Còn Bảo vẫn giữ lối sống trầm lặng, không giao du với ai, và từ chối mọi lời mời hẹn hò từ các bạn nữ.
Mọi thứ cứ trôi qua cho đến một buổi chiều chớm đông nọ, Thành lại chiêu đãi nhóm bạn trong lớp bằng việc đặt và trả tiền trà sữa, đổi lại là những lời khen ngợi tâng bốc. Thành cười ha hả, tận hưởng sự nịnh nọt.
Nhưng đến chập tối, khi Thành định rút tiền mặt để chiêu đãi nhóm bạn đi chơi, hắn tái mặt khi ATM ngân hàng thông báo tài khoản của hắn bị phong tỏa.
Thành xuống Hà Đô học tập vẫn luôn dùng tài khoản và thẻ phụ của bố mẹ chi tiêu. Có thể là do cuộc cãi vã với bố hôm trước, bố hắn đã quyết định chặn mọi chi tiêu của hắn để dạy cho con trai một bài học.
Thành chỉ còn đúng 11.000 đồng trong ví, số tiền thừa sau khi mua trà sữa khi nãy. Hắn trình bày cho các "bạn tốt" của mình, kể lể hoàn cảnh bị phong tỏa tài khoản, không có tiền, và có thể sắp bị gọi về quê.
Hắn hỏi vay tiền nhưng nhóm bạn này lại có vô số lý do từ chối. Trước giờ, những người này theo đuôi Thành vì hắn có tiền và dễ bị lợi dụng, chứ tính cách kiêu ngạo, bố đời của hắn không khiến họ thích thú gì.
Chỉ có một người duy nhất lấy ra 6.000 đồng tiền lẻ để đưa cho Thành và nói rằng đó là tất cả những gì hắn có. Sau đó cả nhóm từng người lấy cớ rời đi, cuộc chơi hôm đó cũng vì thế mà hủy bỏ.
Thành cảm giác bị phản bội, uất ức, mọi người đã quay lưng với hắn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn mới nhận ra giá trị thực sự của tình bạn không nằm ở tiền bạc, và người ta không thực sự là bạn của hắn.
Thành hôm đó ngồi lẳng lặng ở sân trường, không gọi điện về xin xỏ bố mẹ, cũng không làm phiền chị gái đang du học vì khác múi giờ.
Hắn chỉ suy nghĩ về tất cả những gì đã diễn ra trong suốt hơn 18 năm cuộc đời của mình. Một cuộc sống giàu có nhưng mất tự do, luôn bị ép buộc và không có bạn bè thật sự.
Cầm trong tay 17.000 đồng mà lòng đắng ngắt, Thành bắt đầu tự vấn về những lời bố nói, về những kẻ chỉ ăn bám và tâng bốc hắn. Cuối cùng, Thành quyết định lấy xe ra về.
Mất 3.000 trả tiền gửi xe còn lại 14.000 đồng, thời tiết lại đang trở lạnh, bụng thì đói mà nhà thuê không có chút đồ ăn nào, vì hắn luôn tụ tập đi ăn hàng quán với những "bạn tốt."
Cơn đói cồn cào khiến Thành phải từ bỏ cái giá của một đại thiếu gia. Hắn dừng xe tại một quán ăn nhỏ gần trường, một nơi mà hắn chưa từng đặt chân vào kể từ khi xuống Hà Đô.
Quán ăn nhỏ, tường nhá nhem bẩn, và chỉ có lèo tèo vài sinh viên và dân lao động ngồi bên trong.
Trên bảng giá, Thành nhìn thấy: mỳ thịt bò 25k, mỳ tôm trứng 15k, mỳ rau 12k, xôi ruốc 15k, xôi xéo 15k, trà đá 3k…
Với 14.000 đồng còn lại trong túi, Thành ngó quanh quán, thấy không có ai quen biết, rồi gọi một bát mỳ rau nóng hổi giá 12k.
Bà chủ quán nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Một thanh niên to béo gần 100kg, mặc quần áo trông đắt tiền, đi xe tay ga cực xịn, lại gọi món rẻ nhất trong quán ngoài trà đá.
Bà tự nhủ chắc cậu này đang ăn kiêng. Bát mỳ nhanh chóng được bê ra, chỉ là một bát mỳ tôm ăn liền nấu kèm một chút rau cải, chan với nước luộc thịt, thêm chút hành lá và gia vị.
Thành nhìn bát mỳ đơn sơ trước mặt, trong cái không khí lạnh mới về và chiếc bụng đói từ trưa, hương vị này bỗng trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Hắn cảm thấy bát mỳ rau không chỉ là một món ăn tạm bợ mà còn là một trải nghiệm mới lạ, một chút bình dị, một chút đặc sắc mà hắn chưa từng nếm trải trong suốt cuộc đời mình.
Trong khoảnh khắc đó, hắn hiểu ra rằng cuộc sống có nhiều góc cạnh khác nhau, và sự giàu có không phải là tất cả.
Sau khi ăn xong bát mỳ, hắn dù cảm thấy chưa no bụng nhưng đã không còn tiền để mua thêm. Khi đưa tiền thanh toán, bà chủ quán nhìn tờ 5.000 đồng lẫn trong đống tiền lẻ mà Thành đưa và nói:
"Cái tờ 5.000 này không tiêu được, cháu còn tờ nào khác không?"
Thành ngây người ra, nhận ra tờ tiền này đã rách khá to mà hắn không để ý trước đó. Trong lúc bối rối, hắn cố gắng lục túi áo, túi quần, dù biết rõ mình không còn đồng nào.
Ý nghĩ về việc gọi điện về xin mẹ lóe lên trong đầu nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi sự tự ái. Hay là để lại điện thoại, hay là xin khất… Thành cảm thấy mình đang rơi vào một tình huống túng quẫn chưa từng có.
Bà chủ quán bắt đầu mất kiên nhẫn, chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên một giọng nói trẻ tuổi vang lên:
"Quên tiền phải không, để tôi trả cho ông." Thành quay đầu lại, thấy đó là thằng cha có tý đẹp mã, luôn lầm lì ngồi ở góc lớp, người mà hắn chưa bao giờ nói chuyện.
Chết tiệt, sao nó lại ở đây, trước khi vào mình đã nhìn kỹ xem có người xem có người quen không mà.
Ngay lập tức, một cảm giác xấu hổ lẫn lo sợ trào dâng trong Thành. Hắn nghĩ đến việc nếu tên kia đồn thổi chuyện này, mình sẽ mất mặt đến chết.
Thực ra, Bảo đã ngồi trong quán từ trước, chỉ là Thành không nhìn kỹ mà thôi. Tan học, Bảo ở lại thư viện mượn giáo trình và tình cờ chứng kiến câu chuyện của Thành ở ngoài hành lang nhưng không muốn can dự vào.
Lúc từ thư viện về, Bảo vào quán gọi bát mì cho ấm bụng và tình cờ gặp Thành ở đây mà thôi.
Bảo thanh toán cả hai bát mỳ, rồi bà chủ quán trả lại những đồng tiền lẻ, tiền rách cho Thành một cách lạnh nhạt.
Trong lúc Thành còn đang suy nghĩ miên man, Bảo đột nhiên nói:
"Ông có đi xe máy à? Có thể cho tôi đi nhờ về nhà được không?"
Nghe vậy, Thành như sực tỉnh, hắn nhìn Bảo với ánh mắt phức tạp và đồng ý. Trên đường về, cả hai đều im lặng. Thành cố gắng suy nghĩ cách để giữ kín miệng Bảo về chuyện này, nhưng không biết làm sao mở lời.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến khu tập thể mà Bảo đã chỉ. Khi bước xuống xe, Bảo bất ngờ rút ra tờ 200.000 đồng, dúi vào tay Thành và nói:
"Tôi đã vô tình nghe qua câu chuyện ở ngoài hành lang. Đây là tiền công của ông đã chở tôi về. Hy vọng nó sẽ giúp ích được gì đó."
Thành cầm tờ tiền trong tay mà ngây người, cảm thấy mắt mình hơi ướt. Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy Bảo đã đi xa dần vào khu tập thể.
Thành với theo hét lên:
"Cảm ơn, mặc dù tao không nhớ tên mày, nhưng những việc hôm nay tao sẽ ghi nhớ và nhất định sẽ trả lại."
Bảo dừng chân đôi chút nhưng không quay lại, tiếp tục bước đi vào khu tập thể, để lại Thành đứng đó với một sự cảm kích chân thành.
Kể từ ngày hôm đó, suốt những năm tháng Đại học còn lại, chỗ ngồi u ám của Bảo ở góc lớp học có thêm một thằng béo...