Mặc dù không có thù oán gì, nhưng phó tổng lại rất không thích cô Hà. Chức vụ phó giám đốc xí nghiệp sản xuất mà cô đang giữ vốn dĩ là dành cho cô em vợ của hắn, người mà hắn đã cố gắng vận động suốt bấy lâu.
Nay đột nhiên lại có người khác chen ngang, khiến cả nhà vợ hắn không ngừng càu nhàu, làm cho hắn rất mất mặt.
Bảo bắt đầu nói về đề xuất giải quyết lô hàng tồn thông qua livestream bán hàng, nhưng ngay lập tức bị phó tổng gạt đi.
Hắn khẳng định rằng công ty không muốn bán nhỏ lẻ, mà muốn giải quyết lô hàng này một lần cho xong.
Sâu xa, phó tổng muốn lô hàng này tồn đọng, để từ đó lấy cớ chứng minh rằng cô Hà không đủ năng lực và chuyển đổi lại chức vụ cho em vợ mình.
Nghe vậy, Bảo vẫn giữ khuôn mặt bình thản, không hề dao động trước sự chống đối của phó tổng. Hắn tuyên bố với một sự tự tin đáng kinh ngạc:
"Tôi cam đoan với ông rằng lô hàng này sẽ được bán hết trong vòng hai tuần. Nếu không bán hết, chúng tôi sẽ đền bù toàn bộ giá trị lô hàng cho công ty các ông. Điều này có thể ghi vào hợp đồng."
Lời nói của Bảo khiến các nhân viên trong đoàn đi cùng đều sửng sốt. Họ không thể hiểu nổi tại sao giám đốc lại quyết định mạo hiểm như vậy. Cô Hà, ở đầu bên kia bàn họp, khuôn mặt thay đổi liên tục.
Cô ra dấu hiệu liên tục để ngăn cản, cố tình nói ra vẻ như giám đốc Bảo có nhầm lẫn gì đó, nhưng Bảo vẫn quả quyết lại với một thái độ vô cùng chắc chắn.
Phó tổng bật cười khinh miệt, nhướng mày nhìn Bảo:
"Cậu chắc chứ? Livestream thì làm được gì? Cậu có biết giá trị lô hàng này lớn như thế nào không, cũng ngót nghét gần 7 tỷ đồng đó?"
"Tôi chắc chắn. Công ty chúng tôi luôn muốn tạo kỳ tích."
"Được thôi. Nếu cậu đã dám cam kết như vậy, tôi sẽ đồng ý. Nhưng nhớ lấy, hai tuần đấy!"
"Chúng tôi sẽ không làm ông thất vọng," Bảo trả lời, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy thách thức.
Phó tổng nheo mắt nhìn Bảo, cố nén lại cảm giác không hài lòng khi nhận ra mình không còn lý do gì để từ chối. Cả căn phòng lặng đi một chút, trước khi hắn hừ lạnh, liếc cô Hà rồi đứng dậy nhìn Bảo nói:
"Tôi sẽ đi chuẩn bị hợp đồng, hy vọng cậu sẽ không tiếc nuối, bỏ ra vài tỷ để mua một cái chức vụ cỏn con."
Bảo đứng dậy, bắt tay phó tổng với nụ cười nhẹ:
"Chúng tôi đến đây để làm ăn, ông cứ yên tâm đi."
Phó tổng vừa rời đi, cô Hà không giấu được lo lắng, liền hỏi Bảo:
"Sao cháu lại làm vậy? Không bán được thì phải đền số tiền rất lớn, nó không đáng đâu. Cô thực sự rất hối hận vì đã để cháu đến đây."
Bảo, với một nụ cười tự tin, đáp:
"Không phải đâu cô. Cháu thấy vụ này khả thi mà, không phải làm việc theo cảm tính đâu. Cô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Cô Hà vẫn không khỏi lo lắng, cảm nhận được sự quyết tâm của Bảo nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ thêm:
"Cô hiểu rằng cháu muốn báo đáp lại cô chú, nhưng việc này quá mạo hiểm. Cô không muốn cháu phải gánh chịu hậu quả, cùng lắm cũng chỉ bị điều chuyển qua chỗ khác mà thôi."
Bảo chỉ khẽ cười, nói thêm:
"Cô đừng lo, cháu có kế hoạch cả rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cô Hà, dù thấy Bảo lạc quan như vậy, vẫn không khỏi thở dài và lắc đầu. Trong lòng cô dự tính nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cô sẽ tìm cách để mua hết số hàng tồn cho Bảo, tránh cho Bảo phải gánh chịu thiệt hại quá lớn.
Còn Bảo, trong lòng thầm vui sướng. Hắn biết rằng công ty của mình còn chưa có bộ phận livestream chính thức, và việc bán cả lô hàng lớn trong vòng 2 tuần là điều không tưởng.
Kế hoạch của hắn đang tiến triển đúng như mong đợi, và tin chắc rằng lần này sẽ gây ra thua lỗ lớn cho công ty.
…
Trong khi Bảo đang chuẩn bị ký kết một hợp đồng có giá trị đền bù lên đến gần 7 tỷ đồng, thì tại trụ sở chính của công ty tại Hà Đô, công việc cũng đang diễn ra với nhiều căng thẳng.
Video đầu tiên với sản phẩm của Samsung đã được quay xong, nhưng kết quả khiến Thành - người toàn quyền phụ trách mọi hoạt động tại trụ sở chính khi Bảo vắng mặt, nhíu mày đầy băn khoăn.
Video không có kịch bản chỉnh chu, không có Khải Trường, người thường dẫn dắt các video review chính, không có bất kỳ hiệu ứng màu mè nào để thu hút khán giả.
Thậm chí, người thực hiện bài review cũng chỉ là Hải F4, một nhân viên bên phòng kinh doanh, hoàn toàn không phải là chuyên gia trong việc tạo dựng nội dung hấp dẫn.
Thành nhìn vào sản phẩm video với cảm giác bất an. Hắn không hiểu được dụng ý của Bảo khi chỉ đạo thực hiện một video qua loa như vậy.
Anh nghĩ thầm: "Video này mà đăng lên, dù không bị tẩy chay, chắc chắn cũng sẽ bị ném đá không thương tiếc."
Thành cảm thấy đau đầu, nhưng Phương Anh bên bộ phận truyền thông đã nhiều lần thúc giục cần tải lên ngay để kịp tiến độ.
Thành lưỡng lự, quyết định nhắn cho Bảo về những điểm bất lợi có thể xảy ra nếu đăng tải nội dung này.
Phản hồi của Bảo làm Thành càng thêm bối rối:
"Cứ tải lên đi, hãy tin tưởng tôi."
Thành cầm điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc. Từ những việc đã diễn ra, Thành biết rằng Bảo không phải là người đưa ra quyết định mà không có lý do, nhưng lần này mọi thứ dường như quá bất hợp lý.
Tuy nhiên, sau một thoáng suy nghĩ, hắn quyết định tạm tin vào sự chỉ đạo của Bảo, dù trong lòng vẫn còn nhiều lo ngại.
Thành ngay lập tức nói lại cho Phương Anh biết:
"Tải lên video đi, theo chỉ đạo của giám đốc."
Video ngay lập tức được tải lên theo chỉ đạo của Bảo.
Phương Anh, người phụ trách truyền thông, nhớ rất rõ lời căn dặn của giám đốc. Khi tải video lên, cô không chỉ đăng tải đơn thuần mà còn thực hiện thêm các bước phụ trợ khác.
Trên fanpage chính thức của công ty, cô bắt đầu chia sẻ những bài viết và hình ảnh về các hoạt động xa hoa, từ các buổi tiệc sang trọng đến những khoảnh khắc "ăn chơi, nhảy múa" của nhân viên công ty.
…
Vẫn là Đặng Anh Tú ngồi trước màn hình máy tính trong văn phòng bất động sản, nơi công việc ngày qua ngày vẫn cứ bình lặng trôi qua. Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên, báo hiệu một thông báo mới từ YouTube.
Đó là video mà anh đã chờ đợi gần chục ngày nay. Tú mỉm cười, trong lòng đầy háo hức, tự nhủ rằng sau ngần ấy thời gian không ra video để chuẩn bị, chắc chắn đây sẽ là một video hoành tráng, đáng để mong đợi.
Tú mở video lên, tâm trạng phấn khích khi bắt đầu xem. Tuy nhiên, chỉ vài giây đầu tiên, sự phấn khích của anh chợt biến thành sự bối rối. Phong cách video hôm nay quá lạ lẫm so với mọi lần.
Trên màn hình là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, Hải F4, một người mà Tú chưa từng thấy trước đây trong các video của kênh.
Hải đang cầm trên tay một chiếc flagship mới nhất của Samsung, nhưng thay vì những màn trình diễn đột phá mà Tú thường mong chờ, tất cả những gì anh nhận được là một chuỗi thông tin kỹ thuật khô khan, máy móc.
Hải giới thiệu các thông số như chip xử lý, dung lượng pin, và camera, nhưng mọi thứ đều là những gì đã được công bố công khai trước đó.
Không có phần trải nghiệm thực tế, không có các bài test độ bền đầy kích thích, và đặc biệt là không có bất kỳ màn drop test nào - thứ mà Tú luôn mong chờ để thấy trong mỗi video.
Tú cảm thấy hụt hẫng nhưng vẫn hy vọng rằng có lẽ điều bất ngờ sẽ xuất hiện ở cuối video.
Tuy nhiên, hết hơn 10 phút, video kết thúc mà không có gì khác ngoài những lời giới thiệu qua loa. Anh ngồi thừ ra trước màn hình, cảm giác như vừa bị lừa.
"Móa nó, chuyện gì xảy ra thế này," Tú lẩm bẩm, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang xem cái gì?"