Chương 55: Nhảy rất giỏi? Tuyển về công ty để thành lập đội văn nghệ à?

Quay lại nhà cô Hà, cả nhà vừa dùng xong bữa tối và đang thưởng thức hoa quả, không khí vẫn giữ được sự vui vẻ. Cô Hà nhìn Bảo một cách chăm chú, rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Bảo này, dạo này công ty cháu phát triển nhanh quá, cô cũng mừng cho cháu. Nhưng mà vốn liếng từ đâu mà có thể phát triển cơ sở vật chất và con người nhanh như vậy?"

Bảo khẽ mỉm cười, trả lời có phần qua loa:

"Cháu được một vài người bạn thân thiết góp vốn đầu tư thôi ạ. Cũng may mắn có người hỗ trợ lúc cần thiết."

Cô Hà chợt nhớ đến Thành, bạn của Bảo, một cậu trai mà cô từng gặp và biết rõ gia cảnh tốt, nên không hỏi thêm chi tiết. Chuyển chủ đề, cô bắt đầu kể về cuộc sống mới của mình và chú Thuần tại Sài Thành.

"Cháu biết không, ngoài việc chú Thuần phụ trách chi nhánh văn phòng luật, cô cũng được mời về làm phó giám đốc một xí nghiệp gia công hàng may mặc và giày dép lớn đấy."

Bảo cười chúc mừng:

"Thật tuyệt vời! Công việc mới chắc là rất thú vị và nhiều cơ hội phát triển đúng không cô?"

Tuy nhiên, khuôn mặt của cô Hà không phản ánh niềm vui. Cô trầm ngâm nói tiếp:

"Cháu à, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khi cô tiếp quản xí nghiệp này, phía Tổng công ty đang có một lô hàng giá trị không nhỏ chuẩn bị xuất khẩu sang Trung Á.

Nhưng ngay sau đó, khu vực này lại xảy ra bất ổn chính trị và chiến tranh. Toàn bộ giao dịch bị ngừng trệ, mất liên lạc hoàn toàn, và không biết khi nào tình hình mới ổn định trở lại."

Cô Hà dừng lại, khuôn mặt đầy lo lắng:

"Công ty đã đầu tư vốn liếng vào lô hàng này, và nếu không xử lý kịp thời, nguy cơ công nhân bị nợ lương và tạm thời phải ở nhà chờ việc là rất cao. Hơn nữa, có người trong Tổng công ty không ưa cô, họ giao nhiệm vụ này để thử thách cô. Nếu không giải quyết được, vị trí của cô cũng sẽ bị xem xét lại."

Nghe xong, Bảo cảm thấy lòng mình trĩu nặng, thương cảm cho những người lao động đang gặp khó khăn. Nhưng rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu Bảo.

Bảo liền nảy ra một kế hoạch:

"Thay vì để hàng tồn kho không có hướng giải quyết, công ty của cháu có thể làm trung gian bán hàng qua các nền tảng livestream. Cũng là một cách giúp cô giải quyết vấn đề này."

Cô Hà hơi băn khoăn:

"Thực ra cô cũng từng nghĩ đến phương án này, nhưng sản phẩm xuất khẩu thì giá cả cao hơn so với thị trường nội địa, và phía công ty lại không cho phép hạ giá, thành ra rất khó cạnh tranh."

Bảo tự tin đáp:

"Cô cứ yên tâm, cháu sẽ tìm cách phù hợp. Mai cháu sẽ cùng cô đến Tổng Công ty làm việc về vấn đề này."

Bảo thầm nhủ, mình nhất định phải giúp cô Hà và những người công nhân thoát khỏi khó khăn này, hắn cũng đã nghĩ ra cách vẹn toàn để vừa giúp đỡ được mọi người vừa khiến công ty mình có thể lỗ chổng vó.

Còn bên phố đi bộ, sau khi bán sạch chiếc xe đẩy bánh tráng, Khải Trường cùng Thảo và hai cậu em họ Thành Phát, Thành Đạt quyết định tìm một quán ốc gần đó để ăn mừng nho nhỏ.

Họ chọn một quán vỉa hè với không gian thoáng đãng, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, và gọi vài món ốc phổ biến: ốc hương rang muối, ốc len xào dừa, và nghêu hấp sả.

Trong khi Thảo đang thưởng thức những món ăn hấp dẫn, Khải Trường và hai cậu em họ lại tiếp tục câu chuyện cảm khái về cuộc sống. Thành Phát và Thành Đạt, hai cậu em họ sinh đôi của Trường, tâm sự rằng bố mẹ ở quê không hề biết về hoàn cảnh khó khăn hiện tại của họ.

Cả hai vẫn thường gọi về nói rằng công việc ổn định và cuộc sống ở Sài Thành rất tốt, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Vì sợ bố mẹ lo lắng, họ thường nói rằng quá bận rộn nên không thể gọi video thường xuyên.

Khải Trường nghe xong, chỉ biết thở dài. Dù cuộc sống khó khăn, nhưng có thể thấy Phát và Đạt vẫn giữ được sự lạc quan, thể hiện qua những điệu nhảy sôi động mời chào khách mà họ trình diễn trên phố đi bộ.

Tuy nhiên, nghĩ rằng để hai cậu em họ tiếp tục vật vờ qua ngày ở Sài Thành, có nguy cơ rơi vào tệ nạn khiến Trường quyết định rằng mình phải thử giúp chúng.

Công ty mình đang cần tuyển thêm người, và dù hai đứa em không có bằng cấp hay ngoại hình sáng sủa, Trường vẫn nghĩ mình nên đề xuất cơ hội này cho chúng.

Anh ngẫm nghĩ: "Hai đứa này có tài năng nhảy múa và sự nhanh nhẹn, nhưng liệu giám đốc có chấp nhận những người không có bằng đại học và ngoại hình chưa được chỉn chu không?"

Khải Trường quay sang hai cậu em:

"Công ty anh đang tuyển người ở một số bộ phận. Anh sẽ thử giới thiệu hai đứa vào xem sao. Nếu được nhận, hai đứa có muốn thử sức không?"

Thành Đạt và Thành Phát ngay lập tức tỏ ra phấn khởi, ánh mắt tràn đầy hy vọng:

"Anh Trường, bọn em muốn lắm! Cảm ơn anh!"

Thảo, ngồi cạnh, cũng đồng tình với quyết định của Trường, nhưng trong đầu vẫn tự hỏi:

"Hai ông trẩu tre tóc vàng này, ngoài nhảy đẹp và nhanh mồm nhanh miệng ra thì liệu có gì đặc biệt không nhỉ? Nếu được nhận, có khi cũng chỉ làm mấy việc vặt thôi, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là lang thang trên đường phố thế này."

Sáng hôm sau, sau một đêm tại khách sạn, Bảo đã đổi vé máy bay và thông báo lịch trình mới. Sau khi ăn sáng, cả bốn người gồm Bảo, Khải Trường, Hương Thảo, và Linh cùng di chuyển đến công ty may mặc nơi cô Hà đang làm việc.

Không khí trên xe có phần trầm lắng, Khải Trường dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại chần chừ, không biết bắt đầu từ đâu.

Nhận thấy điều này, Hương Thảo quyết định giúp đỡ bằng cách cố gắng khơi chuyện. Cô khéo léo nhắc đến việc gặp hai cậu em họ sinh đôi của Trường ở phố đi bvào tối qua.

Bảo ngạc nhiên trước sự trùng hợp này, hỏi thêm chi tiết. Thảo kể lại câu chuyện về những đứa trẻ xa nhà, va chạm xã hội và những khó khăn mà hai cậu em họ của Trường đang trải qua.

Nghe đến đây, Bảo cũng không khỏi cảm khái trước hoàn cảnh của họ.

Khải Trường thấy thời cơ đã đến, quyết định mở lời:

"Giám đốc, tôi muốn giới thiệu hai đứa em họ của em cho công ty mình. Thành Phát và Thành Đạt chỉ mới học hết cấp ba, không có bằng cấp hay kinh nghiệm đặc biệt, nhưng chúng rất giỏi nhảy múa. Tôi nghĩ có lẽ... nếu giám đốc thấy phù hợp, chúng có thể thử sức ở công ty."

Bảo nghe vậy, ban đầu hơi ngạc nhiên: "Nhảy rất giỏi? Tuyển về công ty để thành lập đội văn nghệ à?"

Tuy nhiên, nghĩ đến tính cách của Khải Trường, một người cần cù, chăm chỉ và đã có đóng góp lớn trong dự án lần trước trong mắt mọi người.

Bảo quyết định không suy nghĩ quá nhiều. Hắn hiểu rằng việc Trường ngỏ lời thế này chắc chắn không dễ dàng gì.

Bảo mỉm cười, gật đầu:

"Được rồi, Anh cứ sắp xếp đi. Em tin tưởng anh."

Khải Trường nghe giám đốc đồng ý mà không chút do dự, cảm thấy rất cảm động. Sự tin tưởng của Bảo khiến anh yên tâm hơn.

Ngay lập tức, Trường nhắn tin báo cho hai cậu em họ. Cả Thành Phát và Thành Đạt khi nhận được tin nhắn đều phấn khởi, không tin nổi vào may mắn của mình, cũng như càng sùng bái sức ảnh hưởng của ông anh họ tại công ty này.

Sau một thời gian di chuyển, cả đoàn đã đến Tổng Công ty may mặc Vĩnh Thịnh. Cô Hà đã đợi sẵn ở cửa, nhanh chóng làm thủ tục dẫn mọi người lên gặp một vị phó tổng giám đốc.

Trong một phòng họp nhỏ, Bảo và một người đàn ông có vẻ ngoài bệ vệ, với cái bụng to và khuôn mặt đầy vẻ không hài lòng, đang ngồi đối diện nhau.

Phó tổng giám đốc này rõ ràng không vui chút nào khi cô Hà báo cáo với Tổng công ty rằng cô đã tìm được cách giải quyết lô hàng tồn kho.