Lời nói của Bảo khiến cả nhà cười rộ lên, không khí lập tức trở nên vui vẻ và ấm cúng. Cả ba nhanh chóng tiến vào trong nhà, nơi bữa tối đã được cô Hà chuẩn bị chu đáo.
Bảo giải thích lý do vì sao họ lại về cùng chú Thuần, nói về cuộc gặp gỡ buổi chiều và cách chú Thuần đã giúp họ giải quyết vấn đề pháp lý.
Cô Hà nghe xong chỉ mỉm cười, vỗ vai Bảo đầy trìu mến: “Giỏi lắm, thế mà cứ giấu cô!”
Bữa tối diễn ra trong không khí quây quần và thân mật. Cả gia đình cùng ngồi quanh bàn ăn, nơi những món ăn hấp dẫn đã được bày sẵn.
Cô Hà không ngừng hỏi thăm Bảo về công việc dạo này thế nào, liệu mọi chuyện có thuận lợi không.
Linh, với ánh mắt rạng rỡ, kể về những thành công gần đây của Bảo, không quên nhấn mạnh rằng anh Bảo lợi hại lắm, công ty ngày càng phát triển. Nghe vậy, cô Hà vô cùng vui mừng, lòng tràn ngập niềm tự hào.
Cô Hà cũng không quên cảm ơn Bảo vì đã chiếu cố đến Linh, người cháu gái mà cô rất mực yêu quý. Chú Thuần và Bảo sau đó cùng nhau nâng cốc, uống một hai lon bia, hòa mình vào cuộc trò chuyện vui vẻ.
Tiếng cười nói, sự quan tâm chân thành, và những câu chuyện đời thường khiến buổi tối hôm ấy trở thành một kỷ niệm đáng nhớ, đậm chất gia đình.
…
Cùng lúc đó, ngài trưởng phòng và cô chuyên viên của bộ phận sáng tạo nội dung bị ngài giám đốc vứt bỏ cho tự do thăm thú buổi tối hôm nay lại đang đi dạo lang thang Sài Thành với tâm trạng một cách trái ngược nhau.
Khải Trường, người chưa từng đặt chân đến thành phố này, tràn đầy sự háo hức và tò mò. Mỗi con phố, mỗi góc nhỏ đều khiến anh phấn khích như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá thế giới.
Khải Trường dừng chân ở mọi nơi, từ nhà thờ Đức Bà với kiến trúc cổ kính, đến Hồ Con Rùa nổi tiếng, rồi dạo qua chợ Thánh Bền nhộn nhịp. Với anh, tất cả đều mới mẻ và thú vị.
Ngược lại, Thảo đi bên cạnh lại chẳng mấy hào hứng. Cô đã đến Sài Thành vài lần, những nơi Khải Trường dẫn đi đều đã quen thuộc, không còn gì mới mẻ.
Thảo chỉ muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, đợi Linh về rồi đi ngủ.
Nhưng cô biết không thể để sếp nhỏ đi một mình được, nên đành lặng lẽ theo sau, làm công việc camera man bất đắc dĩ, chụp ảnh cho Khải Trường tại mọi điểm dừng chân.
Khi đến phố đi bộ, Thảo đã cảm thấy kiệt sức. Cô thở dài, nghĩ bụng: "Lại còn phố đi bộ nữa, hôm nay là ngày thường, có gì mà chơi chứ?"
Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy hứng thú của Khải Trường, cô không nỡ từ chối. Thế là họ lại tiếp tục cuộc hành trình.
Phố đi bộ Sài Thành vào buổi tối dù là ngày thường vẫn tấp nập người qua lại, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu lên nền đường lát đá sáng bóng.
Khi họ đang thăm thú vui vẻ, bỗng nhiên một góc phố phát ra tiếng nhạc xập xình, thu hút sự chú ý của cả hai. Khải Trường nhìn về hướng đó, thấy một quầy xe đẩy bán bánh tráng trộn.
Bên cạnh xe là hai thanh niên đang nhún nhảy theo điệu nhạc, miệng không ngừng gọi mời khách mua hàng: "Mọi người vào mua giúp em nào!" - "Lên hey hey!"
Dù cố gắng thu hút, nhưng chỉ có lèo tèo vài người ghé vào mua, còn phần lớn chỉ đứng lại tò mò nhìn một chút rồi tiếp tục đi.
Khải Trường chăm chú quan sát, bất chợt nhận ra khuôn mặt của hai thanh niên đó có chút quen thuộc.
Anh tiến lại gần hơn, ngờ ngợ nhận ra: "Khoan đã, không phải đây là hai đứa em họ mình ở quê ngoại, mới học xong cấp ba hay sao? Sao chúng lại ở đây?"
Sự ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt Khải Trường. Anh bước nhanh tới, gọi tên chúng. Hai thanh niên quay lại, ngỡ ngàng nhận ra Khải Trường.
Cả ba nhanh chóng nhận ra nhau, không khỏi xúc động. Đất khách quê người gặp lại họ hàng, khiến hai thanh niên mắt ươn ướt, vội vã chạy tới ôm lấy Khải Trường.
Trong khi Thảo đứng bên cạnh nhìn, hai thanh niên bắt đầu kể lể về hành trình vào Sài Thành với giấc mộng lập nghiệp.
Ban đầu, họ làm đủ thứ nghề, từ bốc vác, phụ xe đò đến môi giới bán đất, nhưng tất cả đều không thành công.
Tiền bạc cạn kiệt, họ gom góp chút ít còn lại mua tạm cái xe đẩy, bán bánh tráng trộn qua ngày. Cuộc sống vất vả, xa nhà khiến họ cảm thấy cô đơn và bế tắc.
"Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây," một trong hai thanh niên nói, giọng nghẹn ngào. "Chúng em đã cố gắng nhiều lắm, nhưng Sài Thành thật khắc nghiệt."
Khải Trường nghe mà lòng nặng trĩu. Anh không ngờ hai đứa em mình lại phải chịu đựng nhiều khó khăn đến vậy.
Thảo đứng cạnh cũng cảm thấy xúc động, nhìn thấy cảnh tượng anh em gặp nhau nơi đất khách quê người.
Hai đứa em của Khải Trường sau khi kể lể chuyện lập nghiệp không thành công, vẫn không quên chúc mừng anh họ về những thành tựu đã đạt được.
Chúng cười toe toét, rút điện thoại ra khoe rằng ngày nào cũng cày view cho video của anh trên YouTube.
Màn khoe này làm Khải Trường bật cười, lòng cảm thấy ấm áp khi biết rằng dù xa quê, nhưng hai đứa vẫn luôn theo dõi và ủng hộ anh.
Khải Trường liếc nhìn xe bánh tráng trộn còn đầy ắp, ánh mắt chợt lóe lên một ý tưởng. Anh tự nhủ:
"Tại sao không tận dụng sự nổi tiếng của mình để giúp hai đứa em một phen nhỉ?" Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt của chúng, Trường quyết định hành động.
Khải Trường lập tức chuyển đổi vai trò từ khách du lịch thành người bán hàng. Trường cầm chiếc loa của hai thằng em, nhanh chóng tận dụng sức hút từ hình ảnh "chiến thần drop test" của mình.
Khi đám đông bắt đầu tụ tập quanh xe bánh tráng, nhiều người nhận ra Khải Trường, người nổi tiếng với những màn "drop test" bá đạo trên mạng.
Họ nhanh chóng đến mua hàng, chụp ảnh và quay video, rồi bắt đầu trêu chọc anh.
"Anh Trường ơi, thử drop test con bạn em đi, nó lầy hơn cả điện thoại của anh đấy!"
Khải Trường vừa thu tiền vừa giả bộ suy nghĩ, đưa tay lên cằm:
"Ừm... Nhưng mà cô bé này có chế độ bảo hành không nhỉ? Lỡ drop test mà nó bị hư thì biết đền sao đây?"
“Anh cứ lấy thân anh ra đền là được ha ha..”
"Anh Trường ơi, tụi em mua bánh nè, nhưng có yêu cầu đặc biệt. Anh phải thả rơi bánh từ độ cao 1 mét xuống rồi tụi em mới nhận hàng!"
"Ôi trời, vậy là làm khó anh rồi! Nhưng thôi, vì fan, anh sẽ... chỉ bán bình thường thôi nhé! Bánh này mà rơi là anh khóc đấy!"
Một số còn để ý hai đứa em của Khải Trường bắt đầu nhảy nhót theo điệu nhạc bên cạnh xe bánh tráng, đám đông xung quanh càng thêm tò mò.
Vũ đạo của họ có phần kỳ lạ nhưng lại rất đồng đều, khiến nhiều người không thể rời mắt.
Một cô gái trẻ cười khúc khích, kéo tay bạn bên cạnh: "Ê, nhìn kìa, hai anh sinh đôi đó nhảy nhìn vừa lạ vừa vui ghê. Họ luyện tập bao lâu mới được đồng đều thế nhỉ?"
Một cậu bé nhỏ tuổi nắm tay mẹ, mắt sáng rỡ: "Mẹ ơi, hai anh kia nhảy đẹp quá! Con muốn nhảy giống vậy!"
Người mẹ cười, vuốt tóc con: "Ừ, con cứ tập đi, biết đâu sau này bán bánh tráng cũng vui như hai anh kia!"
Cả đám đông cười ồ lên trước câu nói của người mẹ, còn hai đứa em của Khải Trường vẫn tiếp tục nhảy nhót không ngừng, khiến cho không khí buổi tối ở phố đi bộ trở nên rộn ràng và náo nhiệt hơn hẳn.
Hai đứa em mừng rỡ, mắt sáng ngời khi nhìn vào xe hàng trống trơn. Chúng cảm thấy ông anh họ thật sự lợi hại, mới nửa giờ đã bán hết xe hàng rồi.
Khải Trường cũng khá ngạc nhiên khi nhận ra rằng không chỉ có sự chú ý từ mình, mà màn nhảy nhót vui vẻ của hai đứa em cũng đóng góp không nhỏ vào việc thu hút khách hàng.
Trước đây thất bại chắc chỉ do không đúng đối tượng và thời điểm mà thôi.