Chương 51: Đây thực sự là nhân tài mà giám đốc phải đích thân vào Nam chiêu mộ ư?

Bác gái nhìn họ một lúc, rồi khẽ lắc đầu.

“Vy Vy Kawaii à? Có nghe qua tên đó, nhưng mà hai hôm nay lạ lắm, nhiều người cũng đến đây hỏi thăm cái khu này. Nghe nói có người dính vào chuyện kiện tụng liên quan đến mấy tỷ bạc, không biết có phải người các cô cậu tìm không.”

Cả đoàn nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Bảo khẽ nhíu mày, cảm nhận được tình hình có vẻ phức tạp hơn hắn tưởng.

Vy Vy Kawaii vốn đã là một cái tên gây tai tiếng trên mạng, nhưng chuyện kiện cáo liên quan đến số tiền lớn như vậy thì Bảo chưa từng nghe qua, không biết có vi phạm nguyên tắc của hệ thống hay không.

“Cô ơi, cô có biết bạn ấy ở phòng nào không ạ?” Khải Trường cố gắng hỏi thêm.

Bác gái chỉ tay về phía dãy phòng phía trước, rồi lại lắc đầu.

“Ở phía kia kìa, nhưng mấy hôm nay không thấy mặt mũi đâu. Mấy người tới tìm cũng đều lắc đầu quay về hết.”

Không có thêm manh mối nào khác, Bảo quyết định tiến thẳng vào khu nhà trọ, trong lòng đầy quyết tâm. Dù tình hình có rắc rối đến đâu, hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội này.

Họ dừng lại trước một gian phòng được bác gái gần đó chỉ dẫn. Khải Trường liếc nhìn Bảo, nhận được cái gật đầu đồng ý, anh bước tới và gọi cửa.

“Khánh Vy, chúng tôi đến từ Truyền thông Minh Bảo. Nếu bạn có ở trong phòng, mời ra gặp chúng tôi một lần để bàn chuyện hợp tác.”

Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng bên trong gian phòng vẫn im ắng, không có tiếng động nào đáp lại.

Khải Trường kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi. Cảm giác lo lắng bắt đầu lan tỏa trong lòng mọi người.

Vy Vy trong phòng lặng người khi nghe tiếng gọi vọng vào. Cô ngồi im lặng, trái tim đập loạn nhịp, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa.

Mấy ngày nay, cô đã quen với việc bị quấy rầy bởi những kẻ tự xưng là từ văn phòng luật sư đến đòi nợ hay yêu cầu giải quyết vấn đề kiện cáo.

Điều đó khiến cô hoang mang và sợ hãi, không dám mở cửa dù chỉ là một lần.

Bên ngoài, Khải Trường kiên nhẫn gọi cửa lần nữa, nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

Bảo càng lúc càng sốt ruột, hắn cảm giác chắc chắn rằng Khánh Vy đang ở trong phòng nhưng từ chối ra mặt. Bảo quyết định phải làm điều gì đó để phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng này.

“Vy Vy,” Bảo nâng giọng lên

“Chúng tôi đã bay từ Hà Đô đến đây với mục đích mời bạn về làm việc cho công ty. Tôi rất ấn tượng với những gì bạn đã làm được trong thời gian qua, và tin rằng chúng ta có thể tạo nên điều gì đó lớn lao cùng nhau.

Tôi hiểu bạn đang gặp rắc rối, nhưng tôi ở đây với một đề nghị hợp tác, không phải để gây phiền phức. Chỉ cần bạn cho chúng tôi một cơ hội để nói chuyện trực tiếp.”

Trong căn phòng nhỏ, Vy Vy ngồi bất động, tâm trí dần chuyển từ sự lo lắng sang tò mò. Giọng nói của Bảo mang đến một cảm giác chân thành, không hề giống với những kẻ đến gây rối trong thời gian qua.

Cô bắt đầu suy nghĩ lại về quyết định của mình. Liệu có nên mở cửa không? Liệu đây có phải là cơ hội để thay đổi cuộc sống hiện tại đầy rắc rối của mình?

Một phút trôi qua trong im lặng, Bảo và Khải Trường đã gần như mất kiên nhẫn.

Nhưng rồi, họ nghe thấy tiếng lách cách từ bên trong. Cánh cửa khẽ mở ra, hé lộ một cô gái trẻ với dáng người nhỏ nhắn, gương mặt có chút mệt mỏi.

Vy Vy đứng trước mặt họ, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác nhưng không giấu được sự tò mò.

“Em là Khánh Vy, hay còn gọi là Vy Vy Kawaii” cô nói, giọng khẽ run. “Các anh chị thật sự đến đây để bàn chuyện hợp tác sao?”

Bảo mỉm cười, gật đầu, cuối cùng cũng ra, có chút hi vọng rồi.

“Đúng vậy. Chúng tôi đến đây vì tin rằng bạn có tài năng và chúng tôi muốn hợp tác để cùng phát triển. Nếu bạn cho phép, chúng ta có thể ngồi lại và thảo luận chi tiết hơn.”

Khi Vy Vy nhìn thấy bốn người đứng trước cửa phòng mình, cô không khỏi bất ngờ. Tất cả họ đều ăn mặc rất chỉn chu và lịch sự, đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi vừa lên tiếng có vẻ rất dễ nhìn.

Cô thoáng ngượng ngùng định mời họ vào, nhưng chợt nhớ lại mấy hôm nay tâm trạng không tốt, khiến hiện tại của căn phòng mọi thứ bừa bộn không khác gì một cái ổ lợn.

Cô vội vã suy nghĩ, nếu mời họ vào, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

"À... vào trong không tiện lắm," Vy Vy cười gượng, tay nắm chặt cánh cửa.

"Chi bằng các anh chị chờ em một chút, em thay đồ rồi ra ngoài chúng ta nói chuyện xem sao."

Bảo với ánh mắt sắc bén, liếc nhìn qua khe cửa hẹp và lập tức nhận ra tình trạng của căn phòng.

Quần áo vứt lung tung trên sàn, vỏ chai nước nằm lăn lóc, và mùi mì hộp phả ra từ gian phòng càng làm tình hình thêm phần hỗn độn.

Trong đầu Bảo thoáng hiện lên suy nghĩ về cô gái trước mặt không chỉ tai tiếng chơi bời, mà sinh hoạt cũng vô cùng luộm thuộm và lười biếng, đến mức phòng ốc còn không buồn dọn dẹp.

Tuy nhiên, thay vì thất vọng, Bảo lại cảm thấy vui mừng. "Như này thì càng dễ thuyết phục cô ấy về công ty, quả nhiên mình dự đoán, ứng viên này thật quá tiềm năng cho việc thua lỗ" anh thầm nghĩ.

Suy nghĩ này khiến Bảo càng quyết tâm hơn, giọng điệu vẫn giữ vẻ điềm đạm: "Không sao, em cứ thoải mái chuẩn bị. Chúng tôi sẽ đợi ở ngoài."

Vy Vy đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của Bảo liếc vào căn phòng bừa bộn của mình. "Không xong rồi," cô nghĩ, "người ta đến mời hợp tác mà lại thấy phòng mình bừa bộn thế này, chắc chắn ấn tượng về mình sẽ xấu đi."

Với suy nghĩ ấy, Vy Vy nhanh chóng đóng cửa và thay một bộ đồ mới. Cô vội vàng rửa mặt, vỗ ít phấn rôm lên tóc để bớt bết, tất cả chỉ diễn ra trong vòng 5 phút.

Khi bước ra, Vy Vy mặc một chiếc áo hoodie màu hồng phấn, đeo khẩu trang và trùm mũ kín mít.

Dáng vẻ lấm lét, nhòm ngó xung quanh như sợ bị ai phát hiện khiến Khải Trường, Thảo, và Linh không khỏi nghi ngờ.

"Đây thực sự là nhân tài mà giám đốc phải đích thân vào nam chiêu mộ ư?" Khải Trường thầm nghĩ. "Ấn tượng ban đầu, trông cô nàng này giống như là kẻ trộm hơn là một KOL tiềm năng."

Cả đoàn chọn một góc kín đáo trong quán cà phê, nơi Vy Vy cảm thấy an tâm hơn rằng không ai có thể nhận ra mình. Cô nhẹ nhàng tháo khẩu trang và mũ trùm đầu, để lộ gương mặt mộc nhỏ nhắn, dễ thương.

So với những hình ảnh kiêu kỳ mà Bảo từng thấy qua livestream, Vy Vy ngoài đời trông lại gần gũi và hiền lành hơn hẳn.

Bảo nhìn thoáng qua, rồi thầm nghĩ: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Biết đâu cô em này đang cố tình giấu đi bản chất thật của mình.”

Anh bắt đầu buổi trò chuyện bằng cách giới thiệu từng thành viên trong đoàn.

"Đây là Khải Trường, trưởng phòng sáng tạo nội dung. Linh, trưởng bộ phận hành chính lễ tân, và Hương Thảo, chuyên viên biên tập của chúng tôi."

Vy Vy lịch sự gật đầu chào từng người, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn.

Bảo đi thẳng vào vấn đề:

"Vy Vy, chúng tôi rất ấn tượng với khả năng của bạn và muốn mời bạn về làm việc cho Truyền Thông Minh Bảo. Ngoài lương cứng, bạn sẽ nhận được 90% lợi nhuận từ livestream và bán hàng. Công ty sẽ lo toàn bộ chi phí di chuyển, thuê nhà, và trang phục khi bạn ra Hà Đô làm việc."

Vy Vy sững sờ, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Cô thốt lên, "Anh nói thật chứ? 90% lợi nhuận và cả chi phí di chuyển nữa sao?"

Bảo mỉm cười khẳng định, "Đúng vậy, tất cả đều là thật. Đây là cơ hội rất tốt cho bạn, Vy Vy."