Sáng hôm sau, đoàn công tác bốn người của Truyền thông Minh Bảo, dẫn đầu bởi ngài giám đốc, đã chính thức đổ bộ tại sân bay. Tất cả đều khoác lên mình những bộ trang phục công sở lịch lãm và chuyên nghiệp.
Hành lý của họ đều gọn nhẹ, chỉ mang theo những chiếc vali xách tay tiện lợi, đúng chất của những người đi công tác dày dặn kinh nghiệm.
Linh không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy ngài giám đốc dẫn cả đoàn tiến thẳng tới quầy ưu tiên, vé cô đặt hôm qua chỉ là hạng phổ thông mà thôi.
Với vẻ mặt bí ẩn thường thấy. Bảo nhanh chóng trao đổi với nhân viên tại quầy, rồi bất ngờ thông báo rằng vé của cả đoàn đã được nâng cấp lên hạng thương gia.
Linh và Hương Thảo đều tròn mắt nhìn nhau, còn Khải Trường thì ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm rơi túi xách.
Đối với họ, việc đi hạng phổ thông đã là quá quen thuộc, chứ đừng nói đến hạng thương gia, một trải nghiệm mà họ chỉ thấy trên phim ảnh hoặc nghe qua lời kể.
Ngay sau khi hoàn tất thủ tục check-in một cách nhanh chóng, cả đoàn bước vào phòng chờ thương gia. Cánh cửa vừa mở ra, họ như bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Không gian rộng rãi, sang trọng với ánh đèn ấm áp, những bộ ghế sofa êm ái, và những quầy thức ăn, nước uống được bày biện tinh tế.
Linh không kìm được tò mò mà quan sát xung quanh. Hương Thảo thì háo hức thử ngay một ly cà phê, trong khi Khải Trường lúng túng chọn món từ thực đơn phong phú trên quầy buffet.
“Không ngờ phòng chờ thương gia lại thế này,” Linh thốt lên, vừa nhìn xung quanh vừa nhấp một ngụm trà nóng. “Thật khác xa với những lần chờ ở ngoài kia.”
Khải Trường, vốn là người ít khi bộc lộ cảm xúc, cũng không thể giấu được sự thích thú: “Quả thật, ngài giám đốc đúng là biết cách làm chúng ta bất ngờ. Chắc lần này công ty sẽ ký được một hợp đồng lớn lắm!”
Ngài giám đốc, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng vui mừng vì đã thành công trong việc tạo ấn tượng, chỉ mỉm cười nhẹ.
"Cứ thoải mái đi, chuyến công tác này cần tinh thần tốt nhất. Chúng ta phải sẵn sàng cho mọi tình huống."
Khi đến giờ ra máy bay, đoàn công tác của Truyền thông Minh Bảo di chuyển từ phòng chờ thương gia ra cổng lên máy bay.
Cảm giác hồi hộp và hào hứng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người, đặc biệt là Linh và Khải Trường, những người lần đầu được trải nghiệm dịch vụ cao cấp.
Sau khi được nhân viên hàng không hướng dẫn, cả đoàn nhanh chóng lên máy bay qua lối đi ưu tiên. Bước vào khoang hạng thương gia, mọi người không khỏi trầm trồ trước sự sang trọng và tiện nghi nơi đây.
Những hàng ghế rộng rãi với lớp da mềm mại, tông màu xám nâu trầm ấm, kèm theo những chiếc gối và chăn bông cao cấp được sắp xếp gọn gàng.
Không gian riêng tư giữa các ghế được thiết kế để hành khách có thể ngả lưng thoải mái mà không bị quấy rầy.
Linh, người luôn kỹ lưỡng và tỉ mỉ, cẩn thận đặt túi xách lên ngăn chứa hành lý phía trên, rồi ngồi xuống ghế của mình, cảm nhận ngay sự khác biệt.
Ghế có thể điều chỉnh tự động, từ độ nghiêng đến vị trí chân, tạo ra cảm giác thoải mái nhất có thể.
Cô không giấu nổi sự ngỡ ngàng khi phát hiện ra mỗi ghế còn được trang bị một màn hình cá nhân, tai nghe chống ồn, và một điều khiển từ xa để lựa chọn các chương trình giải trí.
Khải Trường, người ngồi gần cửa sổ, hào hứng khám phá từng tiện ích xung quanh. Anh thử ngay tính năng ngả ghế thành giường phẳng, rồi bật màn hình lên để xem qua danh sách phim và nhạc.
“Thật sự là khác hẳn với hạng phổ thông,” anh cười nói, “cảm giác như mình đang ở một khách sạn di động vậy.”
Hương Thảo, vốn là người yêu thích ẩm thực, nhanh chóng lật mở thực đơn đồ ăn và thức uống trên máy bay.
Cô ngạc nhiên trước sự đa dạng và phong phú của các món ăn, từ các món Âu đến món Á, cùng với danh sách rượu vang được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Ngài giám đốc cũng lần đầu tận hưởng dịch vụ cao cấp này, ngồi xuống ghế một cách điềm tĩnh nhưng không giấu được sự hài lòng.
Bảo tựa lưng vào ghế, mở ra một cuốn sách trong khi tiếp viên hàng không lịch sự bước tới, mời anh chọn đồ uống trước khi máy bay cất cánh.
"Thưa quý khách, chúng tôi có rượu vang đỏ, champagne, và nước trái cây tươi. Quý khách muốn dùng gì ạ?" tiếp viên hỏi với nụ cười chuyên nghiệp.
Bảo suy nghĩ một chút rồi chọn một ly champagne để nâng ly chúc mừng cho chuyến công tác lần này, chuyến đi có thể chiêu mộ được một siêu tân binh gây thua lỗ.
Mọi người xung quanh cũng chọn đồ uống theo sở thích, trước khi tiếp viên hướng dẫn cách sử dụng ghế và các thiết bị an toàn.
Khi máy bay bắt đầu chuyển động, cả đoàn ai cũng cảm thấy mình được chăm sóc kỹ lưỡng, mọi căng thẳng trước chuyến công tác dường như tan biến.
Sau hai giờ bay êm ái, máy bay cuối cùng đã hạ cánh xuống Sân bay quốc tế Sài Thành. Khi đoàn công tác bước xuống máy bay, không khí ấm áp và nhộn nhịp của thành phố chào đón họ.
Linh, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, đã sắp xếp một chiếc Toyota Alphard MVP sang trọng chờ sẵn bên ngoài sảnh đón khách.
Chiếc xe này được thuê để phục vụ cho toàn bộ chuyến công tác, nhằm đảm bảo sự thuận tiện và thoải mái tối đa cho cả đoàn.
Bảo bước tới trước, ngồi vào xe với phong thái tự tin rồi quay lại mời cả đoàn lên xe. Khải Trường, Hương Thảo, và Linh lần lượt ngồi vào vị trí, cảm nhận ngay sự êm ái của ghế da cao cấp và không gian rộng rãi bên trong xe.
Chiếc Toyota Alphard nhẹ nhàng lăn bánh, rời khỏi sân bay và nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc của Sài Thành. Bảo ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt lấp lánh sự hào hứng và mong đợi.
Cả đoàn di chuyển trong sự yên lặng, ai nấy đều đang tập trung suy nghĩ về nhiệm vụ sắp tới.
Linh hàng trước kiểm tra lại địa chỉ trên điện thoại, xác nhận với tài xế hướng đi. Họ đang trên đường tới nơi thường trú của Vy Vy Kawaii, một khu vực ở phía Bắc nội thành.
Riêng Bảo, dù vẻ mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng lòng hắn đang tràn đầy háo hức.
Đối với ngài giám đốc, Vy Vy Kawaii là một "bom tấn chuyển nhượng mùa hè" đầy tiềm năng để đưa công ty rơi vào một cú ngã gây thua lỗ nghiêm trọng.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ, theo chỉ dẫn của GPS. Bảo thử gọi thêm một lần nữa vào số điện thoại của Vy Vy Kawaii, nhưng kết quả vẫn như cũ không liên lạc được.
Bảo nhíu mày, rồi nhìn quanh con hẻm chật hẹp và đông đúc, nơi chiếc xe không thể tiếp tục tiến sâu vào. Không còn cách nào khác, cả đoàn buộc phải xuống xe và đi bộ vào sâu hơn.
Đoàn người bước dọc theo con hẻm, đôi giày công sở va nhẹ lên nền đất lổn nhổn. Con hẻm dài hơn họ tưởng, với những ngôi nhà san sát nhau, dây điện chằng chịt trên cao, và không khí ngột ngạt của buổi chiều muộn.
Khải Trường vừa đi vừa nhắn tin, kiểm tra lại địa chỉ, trong khi Hương Thảo và Linh lặng lẽ đi theo sau, ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Sau khoảng hơn 100 mét, họ cuối cùng đã đến khu nhà cho thuê nơi Vy Vy Kawaii thường trú. Đó là một dãy phòng trọ nhỏ, xây dựng san sát nhau với lối đi hẹp.
Cảm giác bức bối càng rõ ràng hơn khi cả nhóm đứng lại hỏi thăm người dân gần đó. Một bác gái ngồi trước nhà, nhìn họ với ánh mắt tò mò.
“Cô ơi, cho con hỏi, ở đây có cô Vy Vy Kawaii nào thuê trọ không ạ?” Linh nhẹ nhàng hỏi.