Không khí có chút mập mờ. Nếu đây là phim thần tượng, các con mọt phim chắc chắn sẽ hô hào hai người tới luôn đi và nói: “Tao mà là đạo diễn thì cho hai đứa bây đăng ký kết hôn, động phòng và sinh con luôn rồi.”
Nhưng không biết là do trùng hợp hay là cố ý sắp xếp của tác giả, ngay lúc đó, một thanh niên béo mập đang bước xuống cầu thang với bước đi nặng nề.
Khi nhìn thấy bóng lưng của Hương đang ôm Bảo, anh chàng béo mập này cảm thấy một chút bất mãn. Anh nghĩ:
"Cặp đôi nào lại phát cơm tró ở lối ra vào cầu thang thế này? Không để ý những người độc thân còn đang đau khổ sao?"
Nhưng khi anh ta lại gần và nhìn rõ hơn, anh nhận ra đó chính là chị gái và thằng bạn của mình.
Lúc này, Hương đã gỡ chiếc ống quần ra khỏi chân chống sau của Bảo và quay lại, thấy em trai mình đang há hốc mồm nhìn mình đầy sửng sốt.
Bảo cũng nhận ra khuôn mặt quen thuộc, lúng túng chào hỏi:
"Mày về lúc nào vậy? Ăn cơm chưa?"
Thành vẫn nhìn chăm chăm họ với vẻ mặt không thể tin nổi. Sau một lúc khó khăn lên lên tiếng:
"Ăn cơm tró no rồi, chuyện này từ lúc nào vậy? Tao coi mày là anh em tốt, mày lại muốn làm anh rể của tao?"
Lời vừa dứt, Thành cảm thấy một cái bóng trắng vụt lên, và ngay lập tức, một cái véo tai đau điếng làm anh sững sờ.
"Mày nói cái gì hả thằng kia? Chị gọi mãi mà mày không thưa máy là sao?"
…
Trên căn hộ tập thể, Thành ôm tai đầy ủy khuất, cố gắng làm ra vẻ vô tội. Khi chiều, hắn đã lén lút ra quán net để trốn bị bắt về nhà.
Lúc quay lại còn phải rình mò nhòm ngó xem chiếc xe của bà chị đã đi chưa mới dám về.
Về tới nhà đói quá, đang định xuống cửa hàng tiện lợi mua chai cola để về làm bát mì tôm hai trứng ăn cho ngon miệng thì vô tình bắt gặp cảnh chị gái và thằng bạn ôm nhau.
Thành định bắt gian tại trận thì không ngờ mọi chuyện lại chỉ do cái chân chống xe gây ra, khiến bà chị nổi trận lôi đình và hắn bị chị gái combat không thương tiếc.
Lúc này, Hương, với khuôn mặt phiếm hồng, tỏ vẻ giận dữ, đang tổng sỉ vả em trai một trận. Lời mắng mỏ của cô không chỉ sắc bén mà còn khiến Thành cảm thấy xấu hổ.
Vẻ hung dữ của Hương làm Bảo im re ngồi ngoan như cún, chưa từng nghĩ rằng, bà chị này không chỉ xinh đẹp mà chửi người cũng rất có nghề.
Thành cúi đầu, không dám đáp lại. Bảo thì chỉ biết im lặng, cảm giác như mình đang ngồi ở giữa trận chiến không cân sức và không thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ quan sát.
Hương chửi chán chê, cảm thấy khô họng, cô uống một ngụm nước rồi nói:
“Thôi cũng muộn rồi, chị phải về khách sạn đây, mai còn có buổi gặp mặt. Chị qua đây để xem hai đứa sống có tốt không. Nghe Bảo nói là chị cũng yên tâm rồi.”
Thành thấy vậy hỏi lại: “Vậy là em không cần phải trở về sao?”
Hương bất đắc dĩ trả lời:
“Tạm thời hiện tại thì chưa. Nhưng em cũng phải sắp xếp thời gian về thăm nhà một chút, đừng có đi như biệt tăm mất dạng như vậy.
Hương dặn dò thêm vài câu rồi bước xuống khu tập thể, lên chiếc taxi công nghệ đã chờ sẵn. Cô quay lại vẫy tay chào tạm biệt em trai và Bảo, người đang đứng ở sân tập thể tiễn cô.
Nhìn gương mặt điển trai của Bảo, Hương không khỏi suy nghĩ về buổi tối hôm nay và tình cảnh xấu hổ khi nãy. Một cảm giác rung động nhỏ bé, chưa từng xuất hiện trước đây, dường như nhen nhóm trong lòng cô.
Tuy nhiên, Hương nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái. Cô tự nhắc mình rằng Bảo chỉ là một cậu em và là bạn của em trai mình mà thôi.
Hơn nữa, công việc tại tập đoàn vẫn đang ngổn ngang và cần sự tập trung. Cô gạt bỏ mọi ý nghĩ kỳ quái, coi như tối nay chỉ là một kỷ niệm đẹp với những trải nghiệm đáng nhớ.
…
Sau khi trở về nhà, Bảo cũng không dành nhiều thời gian nghĩ về buổi tối với chị Hương.
Đối với Bảo, đó chỉ đơn giản là một buổi tối vui vẻ khi tiếp đón chị gái của bạn, đặc biệt là khi Hương đã hỗ trợ công ty của hắn rất nhiều.
Suy nghĩ của Bảo lúc này tập trung hoàn toàn vào việc hoàn thành nhiệm vụ tân thủ và đạt được tu tiên công pháp, điều mà anh xem là ưu tiên hàng đầu hiện tại.
…
Sáng hôm sau, một ngày Chủ nhật bình yên lại tới trong không khí thư giãn tại căn tập thể của ngài giám đốc.
Trên chiếc giường êm ái, Bảo nằm dài, tập trung theo dõi bộ truyện yêu thích mà mình đã dõi theo suốt một thời gian.
Bộ truyện đang đến hồi gay cấn khi Tạp Hóa Lão Bản chuẩn bị phi thăng tiên giới để cứu hồng nhan, khiến ngài giám đốc không thể rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Cùng lúc đó tại nhóm chat "Hội những người làm công nuôi tư bản," một cuộc tranh luận sôi nổi đang diễn ra. Chủ đề của cuộc tranh luận không phải là công việc, mà là về chuyến du lịch sắp tới.
Mọi người đều nhất trí rằng để chuyến đi thêm phần đặc sắc và gắn kết, cần có đồng phục chung cho cả nhóm. Điều này sẽ làm tăng tính đoàn kết và giúp tạo dấu ấn riêng biệt cho công ty.
Tuy nhiên, khi đến vấn đề chọn màu áo và thiết kế, không ai chịu nhường ai.
Thành thì kiên quyết bảo vệ ý tưởng áo màu vàng để thể hiện sự sang trọng của Hoàng gia.
Phương Anh lại thích màu trắng vì cho rằng nó đơn giản và thanh lịch. Tổ đội F4 thì muốn phá cách với phong cách Hawaii, đề xuất quần hoa và áo cây dừa, khiến cuộc thảo luận càng thêm gay gắt.
Tranh luận mỗi lúc một căng thẳng, đến mức không ai nhượng bộ. Ngay lúc đó, chị Hồng, chị cả tại công ty lại có giải pháp bất ngờ.
Thu Hồng: Việc này đâu cần phải cãi nhau làm gì.
Thu Hồng: Chẳng phải việc chọn đồng phục thuộc trách nhiệm bên hành chính sao?
Thu Hồng: Mọi người khỏi tranh cãi, cứ để “trưởng ban hành chính lễ tân” Nguyễn Khánh Linh phụ trách là được rồi. Tranh cãi chi cho mệt, báo size áo để Linh tự chọn mẫu, mai mặc là xong!"
Thành Thon thả: Nhất trí!!!! Anh size 2XL, giám đốc chắc size XL.
Victor Thái: Nếu là người yêu chọn thì ok luôn, Anh size L bây bê.
Phương Anh: Chị size M Linh nhé.
….
Đang ngồi xem cuộc vui trong nhóm chat, Linh bỗng nhận ra mọi người đã quyết định giao phó toàn bộ việc chọn đồng phục cho mình.
Đọc đến dòng cuối cùng của chị Hồng, cô không khỏi tái mặt, lòng rối như tơ vò. "Chuyện gì thế này?" Linh tự hỏi, "Mình đâu có kinh nghiệm với việc này! Làm sao bây giờ?"
…
Sáng hôm sau, vào lúc 8 giờ, tại Cảng hàng không, ngài giám đốc và ngài quản lý tiến vào nhà ga T1 với dáng vẻ tiêu sái và đầy tự tin.
Ngài giám đốc, trong bộ kính râm thời thượng, tỏa ra một khí chất cuốn hút khiến không ít cô nàng đi ngang phải ngoái lại nhìn theo.
Vẻ điển trai và phong thái lạnh lùng của anh tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ, khiến cả không gian xung quanh như chậm lại trong giây lát.
Họ nhanh chóng tập trung cùng toàn bộ nhân viên của mình, chuẩn bị làm thủ tục check-in cho chuyến đi. Đội ngũ 15 người đứng thành một hàng dài, tay cầm hành lý, trông vừa hồi hộp vừa phấn khởi cho chuyến du lịch.
Sau khi qua cửa an ninh và bước vào khu vực nhà chờ, cả nhóm ngồi xuống nghỉ ngơi. Như thể đã có sự chuẩn bị từ trước, tất cả nhân viên lặng lẽ rút ra một chiếc áo phông màu đỏ và bắt đầu rục rịch thay đồ.
Bảo và Thành cũng được phát mỗi người một chiếc áo phông tương tự. Linh tiến đến, cười tươi, nói:
"Đây là đồng phục được chuẩn bị đặc biệt cho chuyến du lịch của chúng ta!"
Bảo nhìn chiếc áo trong tay, bất giác khen ngợi:
"Linh có tiến bộ ghê, còn biết chuẩn bị đồng phục thế này. Chuyên nghiệp đấy!"
Tuy nhiên, khi Bảo vào phòng vệ sinh thay đồ và khoác chiếc áo lên mình, anh mới để ý kỹ hơn. Nhìn lại mình trong gương, Bảo không khỏi cau mày. Cái áo đồng phục này có gì đó quen quen.