Chương 37: Tất cả tại cái chân chống

Bảo dừng xe tay ga bên lề đường và đưa chìa khóa cho nhân viên giữ xe. Cả hai vào một quán nướng vỉa hè nổi tiếng, đã được Hương tìm kiếm trên mạng.

Cảnh tượng trước mắt thật nhộn nhịp. Những chiếc bàn ghế nhựa đơn giản được xếp dọc vỉa hè, khói từ chảo nướng bốc lên nghi ngút hòa quyện với mùi thơm ngậy của thịt.

Đám đông đang tận hưởng bữa tối, tiếng cười nói, bàn luận hòa quyện với tiếng nướng xèo xèo, tạo nên một không khí sống động và thân mật.

Hương chọn một set nướng chảo phong phú. Chỉ ít phút sau, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang ra bàn một bữa ăn hấp dẫn.

Ba chỉ heo, ba chỉ bò, nầm và sườn sụn được thái lát mỏng và trình bày đẹp mắt trên đĩa, kèm theo rau củ tươi ngon như ngô, khoai, nấm và kim chi ăn kèm.

Để giải khát, hai cốc trà đào mát lạnh được đặt cạnh bàn, cùng hương vị ngọt ngào và hương thơm nhẹ nhàng. Mọi thứ đều sẵn sàng cho một bữa tối ngon miệng giữa không khí phố cổ sôi động.

Trong ký ức, Bảo cũng đã cùng Thành ăn qua nướng chảo nên tỏ ra rất ga lăng khi nhận nhiệm vụ nướng thịt.

Hắn bắt đầu bằng cách đổ một lớp bơ mỏng vào chảo nướng, để cho bơ chảy đều và tạo một lớp chống dính hoàn hảo. Khói nhẹ từ bơ tan chảy tỏa ra hương thơm quyến rũ.

Sau đó bắt đầu xếp từng miếng thịt lên chảo. Bảo khéo léo gắp từng miếng ba chỉ heo, ba chỉ bò, nầm và sườn sụn, đặt chúng lên chảo theo thứ tự hợp lý để đảm bảo chúng được chín đều.

Những miếng thịt bắt đầu nướng xèo xèo, phát ra âm thanh vui tai, và mùi thơm lan tỏa khắp bàn.

Thỉnh thoảng, Bảo lại cầm cái kéo nhỏ, cắt miếng thịt thành những miếng vừa ăn, tạo điều kiện cho Hương thưởng thức dễ dàng hơn.

Hắn chú ý để mọi thứ luôn được chín tới và không bị cháy, đồng thời thường xuyên khuấy đều rau củ và nấm, đảm bảo chúng cũng được nướng đều.

Hương không thể không khen ngợi Bảo, thốt lên:

"Bảo, cậu đúng là ga lăng và chuyên nghiệp, hơn hẳn thằng em của chị. Sau này bạn gái cậu thật may mắn đấy!"

Cô nhẹ nhàng gắp một miếng ba chỉ bò vừa chín tới, đưa lên miệng và cắn thử. Ngay lập tức, hương vị đậm đà của thịt bò hòa quyện với lớp bơ thơm lừng khiến Hương không khỏi luôn miệng khen thịt ngon.

Ánh mắt Hương ánh lên vẻ hài lòng. Cô khẽ mím môi lại, đôi lông mày hơi nhướng lên "Ưm ngon" lên một tiếng đầy mãn nguyện, nhắm mắt lại một chút để thưởng thức hương vị tuyệt vời của món ăn.

Thấy biểu cảm hạnh phúc của Hương, Bảo không nhịn nổi cười. Hắn trêu chọc:

"Chị Hương, không phải thịt ngon đâu, mà do em nướng ngon đấy."

Hương bật cười theo, vẻ hài lòng và vui vẻ trên gương mặt càng rõ hơn.

"Ừ, thì chắc chắn là nhờ tay nghề của cậu rồi," cô đáp lại, trong khi tiếp tục thưởng thức món nướng ngon lành.

Sau khi ăn xong, đồng hồ mới chỉ hơn tám rưỡi tối. Hương vẫn chưa muốn kết thúc buổi tối, cô háo hức muốn trải nghiệm phố đi bộ quanh bờ hồ.

Bảo nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của chị gái này, đành phải đồng ý và tiếp tục dẫn Hương đến đó.

Khi đến phố đi bộ, không khí nơi đây thật sôi động và nhộn nhịp. Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu sáng rực rỡ, các nhóm nhảy cover đang thể hiện những vũ đạo đồng đều và sôi động.

Hương không giấu được sự phấn khích, ánh mắt sáng lên, tận hưởng từng khoảnh khắc của cảnh tượng này.

Một số thanh niên nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Hương, ngay lập tức chạy tới bắt chuyện làm quen.

Hương, với sự nhanh nhạy của mình, khoác tay Bảo và nói đùa: "Đây là chồng tôi," khiến Bảo cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Nghe cả hai nói là vợ chồng, một anh youtuber trẻ tuổi, với chiếc máy quay trong tay, tiếp cận họ và mời:

"Chào các bạn! Chúng tôi đang quay một thử thách cặp đôi, không biết hai bạn có muốn tham gia không?"

Bảo nhìn anh youtuber với vẻ mặt không vui, bực bội đáp: "Thật sự không cần đâu, cảm ơn."

Hương thì cười tươi, thấy vẻ mặt nhăn nhó của Bảo lại càng thấy buồn cười hơn. Cô vui vẻ nói với anh youtuber:

"Cảm ơn nhưng thôi, chồng tôi đang không có tâm trạng cho thử thách đâu."

Anh youtuber cười thân thiện: "Chúc hai bạn có một buổi tối vui vẻ nhé!"

Thực ra Hương chỉ cảm thấy việc này rất thú vị và vui vẻ nên muốn trêu chọc cậu nhóc mà cô coi như em trai mình mà thôi.

Cả hai tiếp tục đi dạo, trong khi Hương vẫn cười vui vẻ, còn Bảo thì thở dài, cố gắng thích nghi với tình huống trêu đùa từ bà chị này.

Khi dừng lại trước một quầy bán kem, Hương nhanh chóng bị cuốn hút bởi loại kem chanh đá bạc hà nổi tiếng ở đây. Dòng người xếp hàng dài trước quầy chứng tỏ sự phổ biến của món kem này.

Hương nhìn Bảo với ánh mắt đầy mong đợi và nở nụ cười dễ thương.

“Em trai, kem chanh đá bạc hà nổi tiếng ở đây lắm, chị muốn thử xem có giống lời đồn trên mạng không.”

Bảo nhìn dòng người dài dằng dặc và rồi quay sang nhìn Hương, bất đắc dĩ.

“Được rồi, chị chờ chút nhé. Để em xếp hàng mua cho.”

Sau khi ăn kem xong, Hương và Bảo tiếp tục dạo quanh bờ hồ. Ánh mắt cô sáng lên khi thưởng thức các màn trình diễn nghệ thuật và ảo thuật đường phố.

Hương không ngừng cười và thỉnh thoảng dừng lại để xem các nghệ sĩ rồi vỗ tay cổ vũ cho họ, không khí vui vẻ làm tăng thêm sự hào hứng của cô.

Đi bộ một lúc, dù không khí buổi tối khá mát mẻ, nhưng đi bộ khá lâu nên cũng có chút mồ hôi nhẹ nhàng lấm tấm trên trán và tóc Hương, tạo nên một vẻ đẹp khác lạ.

Vẻ đẹp không chỉ đến từ sự trẻ trung và gương mặt xinh đẹp mà còn từ sự chân thành và niềm vui thuần túy mà cô đang tận hưởng.

Sau một giờ đồng hồ đi bộ, Hương rời phố đi bộ trong trạng thái mệt mỏi nhưng đầy ắp kỷ niệm. Đêm đã khuya, con đường trở về vắng vẻ, ánh đèn đường sáng mờ ảo và không khí trở nên tĩnh lặng hơn.

Ngồi sau xe của Bảo, Hương cảm giác sự tiếc nuối khi phải rời khỏi không khí nhộn nhịp và vui tươi này.

Cô quay lại nhìn những ánh đèn phố xa dần, cảm thấy một chút hụt hẫng. Dù vậy, nụ cười trên môi cô vẫn không tắt, phần nào hiện lên sự hài lòng và vui vẻ.

Cô còn nhận ra rằng, Bảo, cậu bạn của em trai này không hề tệ chút nào. Từ sự chu đáo và ga lăng của Bảo khi nướng thịt, đến sự vui vẻ trong lúc dạo phố, tất cả tạo nên một buổi tối tuyệt vời.

Cả hai tiếp tục lướt qua con đường vắng, ánh đèn từ chiếc xe của Bảo chiếu sáng những con phố yên tĩnh, và Hương thì cảm thấy thư giãn, hài lòng với những kỷ niệm mà buổi tối này đã mang lại.

Khi chiếc xe tay ga dừng lại ở sảnh cầu thang khu tập thể, Hương thở phào vươn vai, cuối cùng cũng về tới nơi rồi, không biết thằng em trời đánh đã về chưa.

Khi bước xuống xe, bất ngờ chiếc quần ống rộng của cô vô tình vướng vào chân chống sau nhô ra của xe tay ga, khiến cô lảo đảo mất thăng bằng.

Bảo thấy vậy, vội vàng hô lên: "Cẩn thận!" và nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy eo của Hương, giữ cô khỏi ngã.

Bảo vẫn đang ngồi trên chiếc tay ga vòng tay trái ôm kéo Hương lại áp sát mình, bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách chỉ vài cm, hô hấp của cả hai đều trở nên dồn dập.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai ở gần, trong khoảnh khắc này, có một sự rung động nhẹ nhàng mà Hương đã cảm nhận được.

Hương hơi xấu hổ, nói: "Em có thể thả chị ra được không?"

Bảo, vẫn còn hơi bối rối, thả tay ra. Nhưng do chiếc ống quần của Hương vẫn còn bị vướng, cô lại mất thăng bằng và lần này, cô là người bám chặt vào cổ Bảo để giữ mình đứng vững.

Hương nhìn vào Bảo, đôi mắt toát một chút lúng túng. Bảo cũng cảm nhận rõ sự tiếp xúc gần gũi, hơi ấm từ cơ thể Hương.