Thành nhìn chị gái, rồi đột nhiên rút điện thoại ra nghe với vẻ mặt nghiêm túc. Trong sự khó hiểu của Bảo, Thành bắt đầu nói lớn:
“Alo, nghe đây... Cái gì? Con cá rô trong bể bị trầm cảm à? Thế này làm sao mời nó quay chụp trải nghiệm điện thoại mới của Samsung dưới nước được! Không ổn rồi, ok tôi tới ngay đây!”
Bảo đứng hình vài giây, không biết phải phản ứng thế nào. Thành nhanh chóng quay lưng, tay còn vẫy vẫy về phía Bảo và chị gái, miệng lẩm bẩm:
“Không được, chuyện này quan trọng lắm, phải đi xử lý ngay mới kịp!”
Rồi Thành nhanh chóng chuồn mất, để lại Bảo đứng đó, ngẩn ngơ tự hỏi thằng này hôm nay bị ấm đầu à.
Nhìn em trai vội vàng rời đi với lý do kỳ cục, Hương không nhịn được bật cười, đoán ra phần nào nguyên nhân.
Cô thầm nghĩ, mình chỉ xuống thăm nó thôi, có làm gì đâu mà nó phải "điên điên khùng khùng" như vậy. Sau đó, Hương quay sang Bảo, mỉm cười hỏi với vẻ trêu chọc:
"Thế nào Bảo? Công ty cậu không còn con gián nào định đào tẩu hay con muỗi nào đang âm mưu ăn trộm bí mật thương nghiệp khiến cậu cũng phải đích thân đi xử lý chứ?"
Bảo vội vàng giải thích:
"Không có đâu chị. Chị cứ yên tâm, thằng Thành nó vẫn bình thường, chắc hôm nay tự nhiên lại dở hơi chút thôi."
Sau đó, Bảo nhanh chóng chào mừng Hương xuống chơi, cố gắng làm dịu không khí. Hương mỉm cười, nhìn Bảo kỹ hơn.
Chỉ một thời gian ngắn không gặp, cậu bạn thân của em trai cô vẫn đẹp trai như thường lệ, nhưng có thêm chút gì đó trưởng thành, chín chắn hơn so với trước.
Hương mỉm cười nhẹ nhàng:
"Không phải đi đâu thế mà không mời chị lên nhà chơi uống cốc nước à?"
Bảo như sực tỉnh, liền đáp:
"À, chị lên nhà chơi đã."
Hương gật đầu rồi quay sang gọi lái xe:
"Chú mở cốp mang đồ lên đây giúp cháu nhé."
Cô tiếp tục:
"Mẹ chị gửi ít đồ cho hai đứa. Bảo, qua đây hỗ trợ chị bê lên cùng chú lái xe nhé."
Bảo và lái xe của Hương bắt đầu công cuộc khuân vác thùng lớn thùng nhỏ, túi lớn túi bé lên lầu. Bảo không khỏi thầm nghĩ mẹ Thành như sợ con trai mình đang sống trên hoang đảo vậy.
Đồ ăn thức uống chất đầy kín tủ lạnh, chưa kể đến mấy đôi giày và bộ quần áo mới.
Hương nhìn thấy cảnh đó cũng thở dài, cảm thấy mẹ mình có phần hơi quá rồi. Cô quay sang Bảo nói:
"Nếu đồ ăn và mấy túi đồ khô đặc sản không còn chỗ để, em cứ chia bớt cho hàng xóm, nói là quà của mẹ Thành gửi. Chứ để thế này cũng chật nhà quá."
Sau khi lái xe bê xong đồ và rời đi, chỉ còn lại Bảo và Hương cùng nhau sắp xếp, phân loại đống đồ mà mẹ Thành đã gửi.
Công việc kết thúc cũng đã gần 6 rưỡi. Hương cầm điện thoại gọi cho em trai, định gọi nó về rồi mời hai đứa đi ăn tối bên ngoài. Nhưng Thành không bắt máy, chỉ nhắn tin lại:
- "Đừng hòng bắt em về nhà."
- "Gì thế, chị chỉ xuống thăm mày thôi, về còn đi ăn. Chị với Bảo đang chờ."
- "Thăm gì mà có cả lái xe của bố đi xuống đây. Chị âm mưu cùng bố tóm cổ em về phải không?"
Hương cầm điện thoại, thở dài bó tay. Chỉ vì lái xe riêng của cô có việc bận nên sắp xếp lái xe của bố đi thay mà thôi. Cô nhắn lại:
"Lái xe của chị bận, nên chú Điệp đi thay. Không có âm mưu gì đâu, mày nghĩ nhiều quá đấy!"
Bảo cũng nhấc điện thoại lên gọi nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ Thành. Cả hai quyết định chờ thêm nửa tiếng nữa, nếu không được thì sẽ tính cách khác.
Trong lúc chờ đợi, Hương quan tâm hỏi han về tình hình công ty, Bảo cũng rất chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của Hương khi gặp khó khăn nho nhỏ ở dự án drop test.
Bảo nói rằng nếu sau này chị cần giúp gì trong khả năng, cứ gọi cậu.
Hương cười nhẹ, bảo rằng chuyện đó chẳng có gì to tát, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô cũng chia sẻ một số kinh nghiệm quản lý, khuyên Bảo không nên phó mặc mọi việc cho nhân viên mà phải theo sát tình hình.
Cô cũng nhắc nhở cậu đừng mạo hiểm làm những điều quá khác thường, cứ đi từ từ, chậm mà chắc.
Hương nhận thấy dự án đầu của Bảo khá thuận lợi, thậm chí cậu còn sắm cả một chiếc xe sang, nên chị càng thêm lời khuyên bảo chân thành.
Cô cũng nhắc đến mâu thuẫn giữa Thành và bố, nói rằng trước sau gì Thành cũng phải trở về tập đoàn để học làm quản lý, khuyên Bảo nên chuẩn bị tâm lý trước.
Vì là chuyện gia đình của Thành, Bảo chỉ lắng nghe và không bình luận gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đáp lại rằng cậu đã rõ.
Trò chuyện một lúc mà đã gần 7 giờ, trời bắt đầu tối ở khu tập thể. Hương và Bảo vẫn không thể liên lạc với Thành. Bảo gợi ý:
"Hay là mình ở nhà nấu cơm, đằng nào cũng sẵn thực phẩm ở đây rồi. Nấu xong chờ Thành về là vừa."
Nghe vậy, Hương cảm thấy việc nấu nướng khá phiền phức. Cô định gọi lái xe đưa cả hai ra ngoài ăn rồi tiện thể mua gì đó về cho Thành.
Nhưng đột nhiên, cô nhớ đến một số lần xem video review về những quán nướng nhộn nhịp trên phố cổ Hà Đô mà Hương chưa từng trải nghiệm.
"Này, hay là mình đi ăn đồ nướng trên phố cổ đi, Bảo?" - Hương đề nghị, ánh mắt sáng lên.
Bảo hơi ngần ngại, đáp:
"Hôm nay là cuối tuần, phố cổ sẽ rất đông. Tầm này lên rồi chưa chắc đã có chỗ đậu ô tô đâu."
Hương không bỏ cuộc, cười nói:
"Nếu không đi được ô tô thì đi xe máy. Cậu chở chị đi là được, đâu có gì khó!"
Bảo nghĩ đến chị Hương đã giúp đỡ công ty trong lần khủng hoảng truyền thông nho nhỏ lúc trước đành gật đầu đáp:
"Được thôi, để em lấy xe."
Hương mỉm cười đầy mong đợi, rồi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho chú Điệp lái xe.
"Chú Điệp à, tối nay cháu sẽ đi ăn với bạn, chú cứ chủ động tìm chỗ ăn uống, nghỉ ngơi nhé. Tối cháu tự bắt taxi về khách sạn, sáng mai khi nào cần cháu sẽ gọi chú sau," cô nói với giọng nhẹ nhàng.
…
Khi cả hai chị em xuống sân và lên chiếc xe tay ga của Bảo, ánh đèn của khu tập thể dần nhạt dần phía sau.
Đường phố Hà Đô vào buổi tối có vẻ sống động hơn hẳn. Gió mát thổi nhẹ, mang theo hương vị của phố phường và sự nhộn nhịp của cuộc sống ban đêm.
Chiếc xe lướt đi qua những con đường lớn, nơi các cửa hàng và quán ăn bắt đầu sáng đèn. Đến khi rẽ vào khu phố cổ, không khí càng trở nên đặc biệt hơn.
Những con đường hẹp và chất cứng người đi bộ, ánh đèn vàng ấm áp từ các cửa hàng và quán ăn làm sáng rực cả khu vực.
Ngồi sau xe của Bảo, gió đêm vờn qua làm tóc Hương bay bay nhẹ nhàng, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng và thanh thoát.
Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ dưới ánh đèn, và không khí sôi động của phố cổ khiến cô cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết.
Trước kia, khi xuống Hà Đô, Hương thường chỉ tiếp xúc với các phòng hội nghị, nhà hàng sang trọng hoặc khách sạn cao cấp.
Những trải nghiệm kiểu như thế này, nơi không khí vui tươi của phố cổ, ánh đèn lấp lánh và tiếng cười rộn ràng, gần như không có trong danh sách những điều cô đã làm.
Dù trước đây cũng có một số đối tác hoặc người khác tán tỉnh mời cô đi ăn uống hay tham quan, cô thường cảm thấy họ có ý đồ không rõ ràng, vì thế cô chẳng bao giờ để ý đến.
Hôm nay lại khác. Đi dạo và ăn uống tại phố cổ cùng Bảo, người ít tuổi và là bạn của em trai cô, khiến cô cảm thấy như đang cùng một đứa em đi dạo hơn là với một kẻ có ý đồ hay đối tác.
Hương yên tâm và thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác giản dị và chân thực của phố cổ, với ánh đèn lấp lánh và không khí vui tươi, tạo nên một sự thư giãn mà cô hiếm khi được trải nghiệm.
Bầu trời đêm lấp lánh và sự nhộn nhịp của phố cổ làm cho buổi tối của cô trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.