Tiếng ồn ào từ dưới sân vọng lên, khiến Thành và Bảo không thể chịu đựng nổi nữa. Cả hai buồn bực bật dậy, không hẹn mà cùng nhau mở cửa phòng.
Ra ngoài ánh mắt của họ chạm nhau, không cần nói cũng hiểu được sự bất đắc dĩ trong lòng cả hai.
Khu tập thể nơi họ sống, nhìn chung không tệ. Mọi thứ đều ổn, trừ một điều duy nhất: Cách âm quá kém.
Tiếng động từ sân dưới vang lên mỗi sáng sớm đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống ở đây.
Đặc biệt, mấy ông bà và các bác gái trong khu thường tổ chức tập thể dục rất sớm, tạo nên sự náo nhiệt mất trật tự ngay từ lúc bình minh.
Dù nhiều gia đình, nhất là những nhà có con nhỏ hay người đi làm ca khuya về muộn, đã nhiều lần ý kiến trong các buổi họp khu tập thể, nhưng tình hình chỉ thay đổi được vài hôm rồi đâu lại vào đấy.
Sau khi đánh răng, rửa mặt với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, Thành và Bảo lê bước xuống dưới khu tập thể.
Không khí buổi sáng sớm mát mẻ giúp họ tỉnh táo hơn đôi chút. Cả hai ghé vào quán phở quen thuộc, mỗi người đá ngay một bát phở nóng hổi để lót dạ.
Ăn xong, họ ngồi nhâm nhi trà đá, hít thở chút không khí trong lành và lặng ngắm dòng người qua lại, tranh thủ tận hưởng chút "chill" buổi sáng cuối tuần.
Khi trở về, cả khu sân tập thể đã trở nên vắng vẻ. Đoàn người tập thể dục sớm đã giải tán, trả lại sự yên tĩnh cho không gian xung quanh.
Thành và Bảo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể quay về căn phòng của mình để ngủ bù rồi.
…
Trong khi nhiều nhân viên của Truyền thông Minh Bảo cũng chọn cách ngủ nướng vào buổi sáng cuối tuần như hai sếp, thì chị Hồng, kế toán của công ty, đã dậy từ sớm.
Dù có chút không muốn, chị vẫn cùng mẹ chồng ra ngoài tập thể dục, duy trì thói quen lành mạnh mỗi ngày. Sau đó, chị lại nhanh chóng ghé chợ mua thức ăn tươi ngon cho bữa sáng và bữa trưa của gia đình.
Về đến nhà, chị Hồng tất bật chuẩn bị bữa sáng cho các con. Hôm nay, cô em chồng cũng đưa các cháu về thăm ông bà ngoại, khiến chị càng phải lo liệu chu đáo hơn.
Vừa nấu nướng, chị vừa thu xếp việc nhà, đảm bảo mọi thứ gọn gàng và sẵn sàng trước khi cả nhà quây quần bên bữa ăn.
Chẳng mấy chốc, đã gần trưa, cô em chồng dẫn các cháu về thăm ông bà ngoại, mang theo một túi quà từ chuyến du lịch Đà Thành vừa qua. Cô không ngừng khoe khoang về lương thưởng và đãi ngộ tại công ty.
Vừa mở túi quà, cô vừa kể, giọng đầy phấn khởi, rằng chuyến đi du lịch vừa qua vô cùng thoải mái, ăn uống thả ga, vui chơi hết mình mà công ty chỉ yêu cầu đóng góp có 5 triệu, còn lại công ty lo hết.
Những câu chuyện hào hứng về công việc và chuyến đi làm cả nhà tò mò lắng nghe, còn chị Hồng chỉ mỉm cười nhẹ, tất bật với việc dọn dẹp và chuẩn bị bữa trưa.
Cô em chồng thấy chị dâu bận rộn, không mấy quan tâm đến câu chuyện mình kể, liền cố tình bắt chuyện. Cô hỏi với giọng mỉa mai.
"Dạo này chị Hồng thế nào rồi? Mùa hè công ty có tổ chức đi du lịch chưa?" rồi giả vờ như quên mất, "À mà chị làm kế toán ở cái kho nhà phân phối bé tí, chắc bận lắm, làm sao mà đi được chứ?"
Nghe thấy thế, anh chồng của chị Hồng cũng khó chịu vì tính cách của cô em gái, nên vội nói:
"Vợ anh sang tuần cũng đi du lịch với cơ quan, hẳn 5 ngày Đà Thành - Hoài Phố - Phú Xuân."
Cô em gái tỏ ra ngạc nhiên, hỏi lại:
"Thế chắc phải đóng nhiều tiền lắm nhỉ?"
Chị Hồng chỉ cười nhẹ, đáp:
"Không phải đóng đồng nào cả, sếp còn cho 3 triệu để mua sắm đồ chuẩn bị đi."
Nghe vậy, cô em gái há hốc mồm không tin nổi. Anh chồng tiếp lời:
"Vợ anh đã chuyển sang cơ quan mới rồi, lương 18 triệu một tháng, không cần phải về muộn, công ty lại ở Imperial Tower.
Sếp của công ty này là một tay trẻ tuổi có năng lực. Cái trào lưu trên mạng drop test đồ vật đang nổi lên chính từ công ty này mà ra đấy."
Cô em gái càng ngạc nhiên và có chút ghen tức, không hiểu sao chị dâu lại may mắn đến vậy.
Trong lòng cô chẳng thể ngừng cảm thấy khó chịu, vừa ngạc nhiên vừa ganh tỵ với sự thay đổi và thành công mà chị dâu mình đạt được.
…
Quay trở lại khu tập thể, nơi mà ngài giám đốc đã tỉnh dậy để đón bình minh lần thứ hai trong ngày.
Sau bữa trưa tại nhà, Thành và Bảo đánh xe ra một khu ngoại ô, nơi có con đường vắng vẻ, rộng lớn và không một bóng người qua lại. Đây là địa điểm mà Bảo chọn để bắt đầu tập lái.
Dù Thành rất quan ngại về việc này, sợ rằng có thể gặp sự cố hay xe bị trầy xước, hỏng hóc, nhưng Bảo trấn an bạn mình:
"Cứ yên tâm đi. Dù đã đăng ký lớp học lái, nhưng trung tâm vẫn đang sắp xếp lịch học. Tao muốn thực hành trước để sau này đỡ bỡ ngỡ mà thôi.”
“ Mà tiền của mày đi đâu hết rồi mà phải vay tao tiền đóng học phí thế?” - Thành tò mò hỏi.
“ Tao chỉ đang gửi tiết kiệm chưa đến kỳ hạn rút ra thôi, đến kỳ hạn thì tao trả” - Cũng không thể nói bị hệ thống nó tịch thu hết được, Bảo thầm nghĩ.
Bảo cũng yên tâm khi tập vì xe này có hệ số an toàn cực cao, nếu chẳng may có trầy xước hay hỏng hóc cũng không sao, lại tốn được một khoản của công ty để sửa chữa.
Có thể do là thanh niên trẻ tuổi nên Bảo nắm bắt rất nhanh. Chỉ trong một buổi chiều tập luyện, Bảo đã có thể thực hiện các thao tác cơ bản và di chuyển chậm, đánh lái nhẹ nhàng trên con đường vắng.
Khi Bảo và Thành kết thúc buổi tập trở về khu tập thể cũng đã cuối giờ chiều. Một chiếc MVP Mercedes-Benz V-Class biển số Tây Bắc cùng lúc đó cũng vừa đỗ lại.
Cửa xe mở ngang ra, từ trên xe bước xuống một cô gái xinh đẹp, nổi bật với phong cách trẻ trung và cá tính.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản nhưng thời thượng, phối cùng quần bò ống suông rách gối, ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài.
Đôi giày thể thao trắng sạch sẽ, đế tăng thêm vài centimet chiều cao cho dáng người nhỏ nhắn của cô.
Mái tóc bồng bềnh được nhuộm màu nâu bơ thả tự nhiên về phía trước, tạo nên sự tươi tắn và vẻ dịu dàng. Gương mặt cô rạng rỡ với đôi mắt tròn to và sáng, nổi bật sau cặp kính gọng tròn viền kim loại.
Cô gái dừng lại, ngạc nhiên khi thấy Bảo và Thành cũng đang bước ra từ chiếc BMW 530i. Nhưng ngay sau đó, một nụ cười tươi nở trên môi, cô cất tiếng gọi: "Em trai!"
Đây chính là Đặng Thu Hương, chị gái của Thành đại thiếu gia.
Nếu các nhân viên của Tập đoàn Cường Thịnh - Tây Bắc nhìn thấy vị giám đốc truyền thông, người thường ngày xuất hiện với phong cách nghiêm túc và khí chất nữ cường nhân trong những bộ đồ công sở chỉn chu.
Giờ đây lại trong bộ dạng xinh đẹp và dễ mến như thế này, chắc chắn họ sẽ không khỏi ngạc nhiên và trợn tròn mắt.
Dù Bảo cũng đã gặp chị Hương vài lần trước kia lúc chị xuống thăm Thành nhưng toàn là những lần tiện công việc nên cũng chỉ cảm giác chị gái Thành rất giống nữ doanh nhân.
Nhưng lần này bà chị gái xuất hiện một cách quá trẻ trung rồi.
Bảo không khỏi liếc mắt nhìn mấy lần rồi quay sang nhìn Thành không khỏi thắc mắc về sự tương phản rõ rệt giữa hai chị em trong gia đình này.
Chị gái thì xinh đẹp như hoa, còn thằng em trông không khác một cái thùng phi di động.
Thành thấy chị gái cũng vui mừng và tương đối bất ngờ, không thấy bả gọi điện hay nhắn tin báo trước gì cả.
Xong nghĩ lại tối hôm trước vừa lời qua tiếng lại vài câu không vui với bố. Thành thầm nghĩ, không ổn rồi, không phải bả xuống làm thuyết khách cho bố, nếu không được sẽ bắt mình về nhà chứ.