Chương 34: Nhà giàu cũng có nỗi khổ

Trong khi Bảo đang hồi tưởng về những kỷ niệm và người quen cũ, quyết tâm trở thành một Tiên Đế cường giả, thì ở phòng bên cạnh, Thành đại thiếu gia, lại đang thư giãn và thoải mái video call về nhà.

Mẹ Thành trong màn hình điện thoại trông chỉ khoảng 37, 38 tuổi dù tuổi thật bà đã gần 50 rồi.

Tuy mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, nhưng khí chất cao quý của bà không thể che lấp. Bà nhìn con trai qua màn hình, vừa lo lắng vừa xuýt xoa:

"Mẹ thấy con gầy đi đấy, ăn uống thế nào vậy? Có thiếu tiền không? Để mẹ gửi thêm cho."

Thành toát mồ hôi, cố gắng trấn an mẹ:

"Không có đâu mẹ, con còn béo lên 2kg rồi đấy, do sinh hoạt, ngủ nghỉ và đi làm đều đặn mà, tiền cũng không thiếu. Con trai mẹ vừa được tăng lương lên 24 triệu một tháng chưa kể thưởng đấy."

Mẹ Thành vẫn không yên tâm, nhẹ nhàng tiếp lời:

"Thế thì tốt... Nhưng mà này, rảnh thì về thăm nhà đi con. À, nhớ gọi điện cho bố nữa, ông ấy cũng nhớ con lắm rồi đấy."

Bà hạ giọng, thì thầm thêm vào màn hình:

"Con đừng ham chơi nữa, trước sau gì cũng phải về thừa kế gia sản, nên về sớm một chút."

Thành vội chống chế:

"Con mới bắt đầu công việc, còn rất nhiều thứ phải lo. Với lại, ở nhà còn chị Hương mà, mẹ cứ yên tâm."

Đột nhiên, từ phía sau mẹ Thành vang lên giọng đàn ông uy nghiêm, quát lớn:

"Có giỏi thì mày đi luôn đi, đừng có về nữa! Sau này tao đi làm từ thiện hết, đừng hòng lấy một đồng!"

Thành tức tối đáp lại:

"Con không cần! Bố tự giữ mà dưỡng già đi!"

Cuộc cãi vã qua lại khiến không khí trở nên căng thẳng. Mẹ Thành đành bất lực, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Hai bố con nhà này! Thôi, con đi ngủ sớm đi."

Rồi bà cúp điện thoại, để lại những suy nghĩ ngổn ngang.

Thành sinh ra khi Công ty của gia đình bắt đầu bước vào thời kỳ thịnh vượng, và vì là con trai duy nhất, hắn trở thành trung tâm của mọi kỳ vọng từ bố.

Phú quý sinh lễ nghĩa, từ khi còn nhỏ, Thành bị ép học đủ thứ, từ nghệ thuật, lễ nghi đến các kỹ năng khác, hầu như không có thời gian cho tuổi thơ hay kết bạn.

May mắn là hắn có chị gái luôn bên cạnh động viên.

Nhưng từ khi chị gái đi du học, sự cô đơn và áp lực đã khiến Thành bắt đầu nổi loạn, chểnh mảng học hành, và lao vào các cuộc chơi bời và bắt đầu có những cuộc tranh cãi với bố.

Sự mâu thuẫn đỉnh điểm với bố xảy ra khi ông muốn gửi Thành ra nước ngoài du học sau khi hết cấp 3, nhưng hắn kiên quyết từ chối.

Việc du học nước ngoài là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước, nhưng đối với Thành lại là một hình thức kiểm soát tiếp theo từ bố, một sự xa cách ép buộc khỏi quê hương và những người thân yêu.

Thành cảm thấy rằng nếu chấp nhận đi du học, hắn sẽ tiếp tục mất tự do, phải sống theo kỳ vọng của người khác mà không được tự quyết định cuộc đời mình.

Những trận cãi vã đã làm cho không khí gia đình trở nên căng thẳng. Dù bố muốn ép buộc, nhưng mẹ Thành vì thương con nên đành nhượng bộ, cho hắn xuống Hà Đô học tập thay vì đi nước ngoài.

Đây là một quyết định nặng nề, nhưng cũng là cách duy nhất để xoa dịu tình hình căng thẳng trong gia đình.

Khi Thành quyết định không đi du học và chuyển xuống Hà Đô học tập, bố Thành bắt đầu lo lắng thực sự.

Ông biết rằng quyết định này không chỉ là một sự phản kháng nhất thời mà còn là một dấu hiệu cho thấy Thành muốn tách khỏi sự kiểm soát của gia đình.

Điều này khiến ông không khỏi lo lắng về những lời đàm tiếu từ các cổ đông trong hội đồng quản trị của tập đoàn về việc Chủ tịch có một cậu con trai không nên thân.

Công ty nhỏ bé mà ông gây dựng từ những ngày đầu giờ đây đã trở thành một tập đoàn lớn, một thế lực đáng gờm ở khu vực Tây Bắc.

Ông lo sợ rằng sự nổi loạn của Thành sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của ông và vị thế của gia đình.

Các cổ đông, những người luôn dõi theo mọi bước đi của gia đình, có thể sẽ đặt câu hỏi về năng lực lãnh đạo và khả năng duy trì di sản của ông.

Họ sẽ lo ngại rằng Thành, người con trai duy nhất và người thừa kế tiềm năng, có thể sẽ không đủ khả năng hoặc thậm chí không muốn tiếp tục con đường mà ông đã vất vả xây dựng.

Điều này khiến ông ngày càng áp lực, và sự căng thẳng giữa hai cha con càng trở nên nặng nề.

Ông đã nhượng bộ cho Thành suốt bốn năm đại học, cho phép con trai được tự do trải nghiệm và sống theo ý mình. Nhưng giờ đây, khi Thành đã tốt nghiệp, ông cảm thấy thời gian chơi đùa đã hết.

Với ông, đây là lúc để Thành trở về nhà, đảm nhận những vị trí quan trọng trong tập đoàn.

Thế nhưng, thay vì trở về ngay lập tức như ông mong đợi, Thành lại bảo rằng mình chưa thể về được, còn đang bận "gây dựng sự nghiệp" với bạn.

Ông không thể tin được vào tai mình. Hai thằng trẻ ranh, vừa mới tốt nghiệp, thì có thể gây dựng được cái gì? Trong mắt ông, đó chỉ là những ý tưởng viển vông, những trò chơi trẻ con.

Ông lo lắng rằng Thành đang lãng phí thời gian và cơ hội, trong khi tập đoàn gia đình đang cần một người kế thừa thực sự, người có thể đảm bảo rằng tài sản của ông sẽ tiếp tục phát triển và thịnh vượng.

Càng nghĩ càng tức. Ông quay sang nói vợ đang đắp mặt nạ bên cạnh nói:

“Tất cả tại bà cưng chiều nó quá rồi! Thế này thì nó làm sao mà nghe lời được? Nó suốt ngày lêu lổng, chẳng chịu quay về nhà mà làm việc gì cho ra hồn!”

Mẹ Thành im lặng một lúc, rồi bắt đầu nói lại:

“Ông nói cái gì mà quá đáng thế! Chính ông ép nó phải thế này thế nọ, không cho nó sống theo ý mình. Thế nên nó mới không muốn sống ở cái nhà này nữa!”

“Bà nói cái gì? Bà nghĩ tôi muốn thế sao? Tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi! Nó là con trai duy nhất trong nhà, chẳng lẽ lại để tập đoàn gia đình rơi vào tay kẻ khác?”

“Tốt à? Tốt đến mức nó muốn đi đâu cũng không được! Tốt đến mức nó phải bỏ nhà đi để tránh ông! Ông nghĩ ông đang làm gì tốt cho nó hả?”

Đang ầm ĩ, bỗng chị gái Thành, Hương, bước vào.

“Bố mẹ có thôi đi không? Từng này tuổi rồi còn ầm ĩ như trẻ con thế này. Cãi nhau chẳng giải quyết được gì cả.”

Hai ông bà “hừ” một tiếng rồi im lặng không nói gì nữa. Thấy vậy Hương liền nói tiếp.

“Mai cuối tuần con có việc xuống Hà Đô, tiện thể thăm “cục cưng” của bố mẹ luôn. Có gửi gắm hay nhắn nhủ gì thì chuẩn bị nhanh, trưa mai là con đi.”

Sáng thứ Bảy cuối tuần tại khu tập thể. 5 giờ 30 sáng, ánh nắng dịu nhẹ bắt đầu le lói qua tán cây xanh, phản chiếu những tia sáng lung linh trên những chiếc lá còn đọng sương đêm.

Thành và Bảo, sau một đêm dài thức khuya, một người cày truyện, một người chơi game, đang say sưa ngủ nướng.

Nhưng bất chợt, từ chiếc loa dưới sân khu tập thể vang lên tiếng hát đầy khí thế: "Khỏe vì nước, kiến thiết quốc gia..." phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng. Cả hai giật mình tỉnh giấc, lấy gối che tai mình lại.

Phía dưới sân, khoảng hai mươi người cao tuổi đang nhịp nhàng tập thể dục, bài tập dưỡng sinh đều đặn như nhịp kim đồng hồ.

Cách đó không xa, một nhóm chị em cũng đang bật nhạc xập xình, vừa múa may quay cuồng vừa cười nói rôm rả.

Tiếng nhạc dưỡng sinh và tiếng nhạc hiện đại xen lẫn vào nhau tạo nên một buổi "concert" sáng sớm, nơi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khiến cả khu tập thể bỗng trở nên sống động và ồn ào hơn bao giờ hết.