Bữa tối sau đó tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Con dâu của ông Lâm, với sự hâm mộ không giấu diếm, liên tục hỏi thăm Bảo về hợp đồng với Samsung.
Bảo khiêm tốn trả lời rằng hợp đồng không có gì to tát lắm, chỉ là một hợp đồng nhỏ.
Tuy nhiên, con dâu ông Lâm vốn là một người có kiến thức, cô ước chừng giá trị của chiếc xe khoảng 3 tỷ đồng.
Cô không khỏi suy nghĩ nhiều về sự kết hợp giữa giá trị chiếc xe và hợp đồng mà Bảo đang thực hiện, thầm cảm thấy sự thành công và vị thế của Bảo rất đáng nể.
Con trai út của ông Lâm tên Phong chỉ cười chất phác, vui mừng chúc mừng thành công bước đầu của Bảo, người chỉ hơn con gái anh vài tuổi.
Chú Phong này đã chứng kiến từng bước phát triển của Bảo, từ một cậu bé đang ăn tuổi học mất đi người thân đã trở lên mạnh mẽ như này, Chú Phong cảm thấy vui mừng vì sự trưởng thành của Bảo.
Con dâu ông Lâm nhìn chồng mình vui vẻ chúc mừng như vậy không khỏi buông lời than thở:
"Chồng ơi, anh cũng phải cố gắng lên. Người trẻ tuổi như Bảo còn làm được, sao anh lại không? Mới 40 tuổi thôi mà thất nghiệp có gì đáng sợ? Phải phấn đấu để tìm được cơ hội mới đi."
Chồng cô lặng lẽ nghe, không nói gì thêm, không khí trở lên trầm xuống.
“ Chú Phong thất nghiệp, chuyện gì vậy? Sao cháu không biết”
Ông Lâm thở dài, chú Phong cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có cô con dâu bắt đầu kể khổ.
Chú Phong đã làm lái xe tại văn phòng bộ xây dựng suốt gần 15 năm.
Dù trước đây ông Lâm là một cán bộ quan trọng trong cơ quan nhà nước, ông luôn giữ nguyên tắc công bằng, không bao giờ nhờ vả hoặc giúp đỡ ai. Các con trong gia đình đều tự lực cánh sinh.
Gần đây, lãnh đạo mà chú Phong từng phục vụ được thăng chức và chuyển vào làm phó chủ tịch tỉnh trong miền Nam.
Mặc dù ông ấy đã mời chú Phong cùng đi, nhưng do vướng bận gia đình, chú Phong đành từ chối và ở lại.
Không ngờ, sau khi lãnh đạo ra đi chưa được hai tuần, đơn vị cắt giảm biên chế, và chú Phong không có ai hỗ trợ đã bị đưa vào danh sách cắt giảm.
Cô con dâu không khỏi trách chồng mình quá hiền lành và bố chồng thờ ơ, không đứng ra giúp đỡ.
Cô than thở rằng giờ đây chú Phong sáng sớm vẫn dắt xe đi làm, nhưng chỉ lên chạy xe ôm ở bờ hồ. Sinh hoạt trở nên khó khăn, và con gái sắp vào đại học, khiến gia đình không biết phải xoay xở thế nào.
Bảo nghe xong câu chuyện của gia đình ông Lâm thì thầm nghĩ rằng đây chẳng phải là vừa khéo sao.
Công ty hiện đang cần tuyển lái xe, và chú Phong, cũng là người cùng khu tập thể, là lựa chọn quá hợp lý. Việc chú Phong sống gần cũng sẽ thuận tiện cho việc đi lại.
Bảo nhanh chóng đưa ra lời mời cho chú Phong làm lái xe cho công ty. Cô con dâu nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, liên tục cảm ơn rối rít:
“Cảm ơn Bảo! Thật sự quá tốt rồi.” Sau đó quay sang thúc giục chồng : “ Anh còn không mau cảm ơn đi”
Ông Lâm, với vẻ nhíu mày:
“Ông nghĩ thằng Phong này nên tự lực cánh sinh, không nên nhờ quan hệ quen biết.”
Thành nghe vậy cũng không khỏi chen vào:
“Ông Lâm, thời đại này khác rồi. Giúp đỡ hàng xóm là chuyện bình thường. Chú Phong có kinh nghiệm 15 năm, chính là người mà công ty chúng cháu đang tìm, coi như cháu nhờ ông để chú Phong đến giúp đỡ bọn cháu đi.”
Nghe vậy, ông Lâm thở dài, cảm thấy lưỡng lự nhưng cũng nhận ra tính hợp lý trong lời của Thành.
Trong sự ngăn cản của vợ chồng con trai và sự lo lắng của Bảo, ông Lâm rót thêm một ly rượu rồi cùng uống cạn, cảm tạ Bảo và Thành:
“Cảm ơn các cháu, các cháu đã giúp đỡ gia đình chúng tôi trong lúc khó khăn này. Mong rằng công việc của các cháu sẽ luôn thuận lợi, và chúng tôi cũng không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành.”
Bữa tối tiếp tục trong không khí ấm áp và thân tình, và kéo dài hơn thường lệ. Cô con dâu, với sự thân thiện, đề nghị đổi cách xưng hô.
Cô cảm thấy việc gọi "cô chú" đã có phần hơi xa cách. Nhất là chồng mình sắp làm việc tại Công ty của Bảo.
Cô làm việc tại cơ quan cũng thường xưng hô "chị em" với những người trẻ tuổi hơn Bảo và Thành. Hơn nữa quả thực hai vợ chồng cô do lấy nhau có con sớm chứ mới hơn 40 tuổi một chút mà thôi.
Dưới sự thúc đẩy của cô và sự đồng ý bất đắc dĩ của Bảo và Thành, cách xưng hô được thay đổi thành "Anh Phong" và "Chị Huyền". Ông Lâm thấy vậy chỉ cười ha hả, không có ý kiến gì thêm về vấn đề này.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vui vẻ của một người trẻ tuổi vang lên từ cửa. Ly, cháu gái của ông Lâm, chạy vào nhà với vẻ hào hứng, chào lớn: "Con chào ông nội, con chào bố mẹ!"
Khi thấy có vẻ cả nhà vẫn còn đang ăn cơm, Ly không khỏi ngạc nhiên. Hôm nay chỉ có một ca học thêm nên về cũng tương đối sớm, nhưng bình thường thì cả nhà giờ này đã phải ăn cơm xong từ lâu rồi chứ.
Rồi Ly cảm giác nhà có vẻ đang có khách. Nhìn thấy Bảo và Thành đang ngồi ăn cơm cùng ông nội và bố mẹ.
Ly không khỏi bất ngờ, khi thấy trên bàn có chai rượu và mấy chiếc chén quả nhót. Nhíu mày, Ly nói:
“Lại là hai anh, suốt ngày rượu chè, giờ lại kéo sang cả đây nhậu nhẹt rồi!”
Thấy vậy, chị Huyền, cô con dâu ông Lâm, nhíu mày nói:
“Vớ vẩn, không biết lớn nhỏ gì cả. Chào chú Bảo và chú Thành nhanh lên!”
Ly ngỡ ngàng trước lời mẹ: “Chú Bảo, chú Thành?” Cô nhìn Bảo và Thành, thắc mắc:
“Đây không phải là hai ông anh thỉnh thoảng sang nhà ăn trực và rủ ông nội nhậu nhẹt sao? Sao giờ lại thành ‘chú’ rồi?”
…
Sau khi kết thúc bữa tối, Bảo và Thành ngồi lại uống nước một chút tại nhà ông Lâm, rồi chào tạm biệt để trở về.
Trước khi rời đi, Bảo đã thông báo với "Anh Phong" về mức lương và đãi ngộ kịch trần khi nhận việc tại công ty, lại khiến gia đình ông Lâm cảm động thêm một lần nữa.
Đồng thời cho biết rằng anh Phong sẽ bắt đầu công việc từ tuần sau nữa, khi chuyến du lịch của công ty kết thúc.
Mặc dù ban đầu Bảo định mời anh Phong đi cùng chuyến du lịch của công ty để tạo điều kiện làm quen và hòa nhập.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, Bảo cảm thấy việc này có thể không phù hợp.
Bảo lo lắng rằng việc mới vào đã được hưởng đãi ngộ đặc biệt có thể gây ra sự không hài lòng từ một số nhân viên hiện tại, đặc biệt là với khoảng cách thế hệ khi tuổi anh Phong cũng đã tương đối lớn.
Trở lại căn phòng của mình, Bảo cảm thấy vui vẻ vì đã giúp đỡ gia đình ông Lâm. Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc yên tĩnh, tâm trí Bảo lại nghĩ về thế giới trước kia mình từng ở.
Bảo chợt nhớ đến những người đã từng quen biết trong cuộc sống trước đó: Mẹ Hạnh, trụ trì, các sư, các vãi và mấy đứa nhỏ, những người bạn Đại học.
Bảo tự hỏi không biết giờ họ đang sống ra sao, liệu cuộc sống của họ có thay đổi gì không. Những ký ức về thời gian đó khiến Bảo cảm thấy vừa nhớ nhung vừa cảm thấy bồi hồi.
“ Hệ thống, tu tiên có thể giúp ta về lại thế giới trước kia hay không?”
Trái với lần trước luôn bật chế độ máy bay, hệ thống lại lập tức hồi đáp.
“ Nếu ký chủ có thể hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, đột phá Tiên Đế cường giả có thể phá toái hư không xuyên qua các vị diện, xâm nhập thời gian trường hà và có thể trở lại đó”
Nghe xong hệ thống trả lời, Bảo vô cùng hưng phấn. Bảo thề sẽ quyết tâm đăng đỉnh Tiên đế để thực hiện nguyện vọng của mình. Nhưng trước hết cứ phải hoàn thành nhiệm vụ tân thủ cái đã.