Trước sự hâm mộ của nhân viên các công ty khác cùng tầng, những nhân viên của Truyền thông Minh Bảo đã được về sớm hẳn một tiếng so với thường lệ.
Họ vừa tránh được cảnh kẹt xe, vừa có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Chỉ có một số trường hợp đặc biệt như Linh, Thành và chị Hồng kế toán ở lại để giải quyết nốt một số việc tồn đọng như đặt vé, book khách sạn, và làm sổ sách.
Tuy nhiên, không ai trong số họ tỏ ra ghen tị hay than phiền, mà ngược lại, đều cảm thấy mình là một phần rất quan trọng không thể thiếu của công ty.
Cuối cùng, mọi việc đã xong. Vé máy bay và lịch trình du lịch 5 ngày tại Đà Thành - Hoài Phố - Phú Xuân đã được hoàn tất.
Tan làm, ngài giám đốc và ngài quản lý nhanh chóng lên chiếc BMW mới, trở về khu tập thể. Chiếc xe dừng lại và được đỗ gọn gàng tại một góc sân.
Một số người trong khu tập thể tò mò nhìn chiếc xe sang trọng vừa dừng lại. Khi thấy hai thanh niên bước xuống, họ đều ngỡ ngàng.
"Đây không phải thằng Bảo, cháu ông Báu sao?" Một bà hàng xóm lên tiếng, kéo theo sự chú ý của những người khác.
Ông Đại, một người đàn ông lớn tuổi, vừa chống gậy vừa cười híp mắt, hỏi: "Hai đứa phát tài rồi à? Xe này bao nhiêu tiền thế?"
Bà Lan, từ cửa hàng tạp hóa gần đó, nhanh nhảu:
"Có phải trúng số độc đắc không mà tậu được cái xe sang thế này?"
Mấy đứa trẻ con trong khu cũng vây quanh, mắt tròn xoe, tò mò hóng chuyện.
Bảo chỉ cười nhẹ rồi trả lời: "Đây là xe của công ty cháu thôi ạ."
Qua loa trả lời sự tò mò của một số ông bà hàng xóm đang hóng chuyện, Bảo và Thành nhanh chóng lên cầu thang, trở về căn hộ tập thể cũ của mình.
Cả hai đều cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài, chỉ muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi ngay lập tức.
Dưới sân khu tập thể.
Ông Đại: "Này, bác có nghe thằng Bảo nó nói xe đó của công ty không? Nhưng mà tôi thấy cái công ty nào mà dư tiền tặng hẳn cái xe sang thế chứ?"
Bà Ba: "Thì ai mà biết được, chứ xe đó ít nhất phải mấy tỷ bạc. Mà tôi nghe nói thằng Bảo dạo này hay cặp với một bà phú gia nào đó lắm đấy!"
Cô Sáu: "Phú bà nào mà tặng nổi cái xe cả tỷ? Tôi lại nghe Bảo nó đang buôn hàng cấm đấy, tiền nhiều vậy chứ đâu phải chuyện đùa!"
Bà Năm bán rau: "Hàng cấm thì ghê quá, tôi thì chỉ nghe nói thằng Bảo vừa trúng số thôi. Chứ buôn bán gì chứ ai mà biết được?"
Ông Tư: "Thôi thì biết đâu được, nhưng mà cái xe đó... tôi nói thật, chắc có uẩn khúc gì đó, chứ không tự nhiên mà giàu lên nhanh vậy!"
Lời đồn cứ thế lan truyền từ người này sang người kia, từ khu tập thể ra tới chợ, càng nói càng thêu dệt thêm đủ chuyện, làm ai ai cũng đổ xô bàn tán về sự thay đổi bất ngờ của Bảo.
Khi những lời đồn thổi vòng quanh một vòng, cuối cùng cũng đến tai ông Lâm
"Ông Lâm, ông nghe tin gì chưa? Thấy cái xe đen đen ở sân kia không? Thằng Bảo cháu ông Báu vừa cắm sổ đỏ đánh lô, mới trúng được cái xe kia đấy, trông vậy mà ghê gớm dữ !"
Ông Lâm vừa ngồi nhấp ngụm trà đã bị câu chuyện của bà Hiền làm giật mình phun hết ra.
Bà Hiền, với vẻ mặt cực kỳ uy tín, kể lại một cách đầy thuyết phục rằng thằng Bảo, cháu ông Báu, dạo này đang lao vào con đường cờ bạc. Chỉ trong vài tuần mà đã có ngay một chiếc xe sang trọng.
Ông Lâm nghe mà hoang mang, lòng không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ cậu thanh niên mà ông từng ấn tượng không tệ lại thay đổi nhanh đến thế?
Ông quyết định không thể để Bảo lầm đường lạc bước. Trước khi quá muộn, ông phải tìm cách uốn nắn lại nó.
19h tối, tại căn tập thể nhà ông Lâm, chiếc bàn ăn cũ kỹ bất ngờ có thêm hai bộ bát đũa. Ông Lâm ngồi ở vị trí chủ vị, bên phải là con trai út và con dâu của ông, còn Thành và Bảo ngồi bên trái.
Đây cũng không phải lần đầu hai người qua đây ăn trực. Từ hồi bà nội Bảo mất, ông Lâm vì thương Bảo dần dần mất đi cả cha mẹ lẫn ông bà, chỉ còn lại một mình, nên thường xuyên gọi Bảo sang ăn cơm.
Chỉ khi Thành chuyển đến ở chung với Bảo việc này mới ít đi đôi chút, nhưng vẫn xảy ra. Đặc biệt là những lần ông Lâm ở nhà một mình.
Hai vợ chồng con trai út nhà ông Lâm, đều khoảng 40 tuổi.
Người con trai toát lên vẻ hiền lành và chất phác. Dáng người hơi gầy, khuôn mặt hiền hòa và nụ cười ấm áp, biểu hiện của một người làm việc chăm chỉ và sống chân thành.
Còn con dâu, bình thường như các bà mẹ nội trợ khác, có ngoại hình đơn giản nhưng nếu nhìn kỹ có đôi chút khó gần, như thể trăn trở và suy nghĩ điều gì đó.
Trên bàn ăn, chỉ có vài món đơn giản, có một đĩa thịt kho tàu, một đĩa vịt nướng, đĩa rau muống luộc, bát cà pháo, một đĩa đậu sốt, bát nước rau sấu và bát nước mắm.
Dù không phải những món đắt tiền, sang trọng nhưng những món ăn này mang đến sự ấm áp và tình cảm chân thành, làm cho bữa ăn trở nên đầm ấm và gần gũi.
Ông Lâm ra hiệu cho con trai rót rượu, mỗi người một ly, trừ cô con dâu. Bảo có phần ngạc nhiên khi đây là lần đầu đến ăn cơm ở nhà ông Lâm mà lại có rượu, điều chưa từng xảy ra trước kia.
Nhận thấy sự quan tâm của Bảo, ông mỉm cười và nói nhẹ nhàng: "Một chút rượu như này cũng không sao đâu, chỉ là để thêm phần vui vẻ thôi."
Bốn người chạm ly rồi nhấp nhẹ, sau vài lượt gắp thức ăn, ông Lâm bắt đầu nhấn mạnh một cách tinh tế về tác hại của cờ bạc:
"Cờ bạc là một con đường nguy hiểm lắm, đặc biệt là đối với người trẻ. Nó có thể kéo dài những giấc mơ tốt đẹp của các cháu xuống dốc không phanh. Mọi người nói chung đều nên tránh xa nó."
Bảo đầy dấu chấm hỏi, nhưng vấn lắng nghe:
"Dạ, ông nói đúng. Nhưng sao tự dưng ông lại nhắc về chuyện này hôm nay vậy?"
Ông Lâm chân thành khuyên bảo:
"Ông nghe nói rằng cháu mới có một chiếc xe hơi. Nếu như chẳng may cháu lỡ dính vào cờ bạc, nhưng lại thắng được cả cái xe, thì hãy nhớ thu tay lại, đừng tiếp tục nữa."
Bảo ngỡ ra, vội vàng hỏi:
“Ông nghe chuyện này ở đâu vậy?”
Ông Lâm nghiêm túc nói:
"Ông nghe từ mấy người ở tổ dân phố. Cả khu tập thể đều biết rồi. Ông chỉ muốn nhắc nhở cháu thôi, để cháu tránh xa những thứ không tốt."
Bảo nghe xong thì bó tay rồi, từ lúc đánh xe về khu tập thể mới chưa đầy hai giờ đồng hồ mà ai đã đồn hắn thành tay chơi cờ bạc rồi, gì mà ác vậy.
Bảo cảm thấy khó xử, giải thích:
"Ông ơi, thực ra đó là xe công ty, không phải của cháu. Cháu nói với ông là giờ cháu kinh doanh công ty bố mẹ để lại rồi mà. Tháng vừa rồi Công ty làm ăn rất tốt.
Samsung, chắc ông biết Samsung chứ. Bọn cháu còn vừa ký hợp tác với họ nữa. Cũng có vài đồng lợi nhuận nên mới sắm chiếc xe này phục vụ công việc của Công ty thôi.”
Thật chứ - Ông Lâm hỏi lại
Thật, cháu cam đoan với ông luôn - Bảo vội vàng thề thốt
Thành thấy như vậy cũng dở khóc dở cười, lấy điện thoại ra cho Ông Lâm xem những hình ảnh về văn phòng công ty. Bức hình chụp lưu niệm lúc ký hợp đồng với Son Yun Kim.
Còn có cả buổi liên hoan mừng công sau đó, trong hình ảnh là toàn thể nhân viên công ty với Bảo ở vị trí chủ vị.
Ông Lâm nghe Bảo thấy thế mới nghĩ lại, đúng vậy, thằng nhỏ này luôn hiền lành tốt tính, trước đây biểu hiện phấn đấu cũng rất khá làm sao lại thành chơi bời, cờ bạc được.
Ông cảm thấy có lỗi vì đã hiểu lầm và trong lòng không ngừng hỏi thăm phụ huynh mấy bà đưa chuyện ở khu tập thể.
Dù con trai ông đã ngăn cản vì ông đang uống thuốc, ông vẫn không ngừng rót thêm rượu, vừa uống vừa xin lỗi vì sự hiểu lầm và nhầm lẫn trước đó.