Chương 31: Đầu tư mua sắm, tăng cao đãi ngộ

Ách xì! Sụt xịt!

Bảo hắt hơi liên tục ba cái trong phòng giám đốc. Bảo nghĩ thầm, "Chẳng lẽ có người đẹp nào đang thương nhớ mình?"

Nhưng rồi, anh nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó, tập trung vào nhiệm vụ lớn trước mắt làm sao hoàn thành thử thách thua lỗ 10 tỷ.

Bảo tự nhủ không thể tiếp tục dùng cách dàn dựng rồi tải video trên mạng như trước nữa. Lượt theo dõi trên YouTube của công ty đã đạt một con số đáng kể. Dự án "drop test" thành công là bài học xương máu.

Cần tìm một hướng đi mới, một ý tưởng sáng tạo mạo hiểm không hợp thói thường để tránh lặp lại sai lầm.

Sau một buổi ngồi nghiền ngẫm mà không tìm ra ý tưởng mới, Bảo quyết định áp dụng chiến thuật cũ: Đầu tư mở rộng.

Với danh tiếng công ty ngày càng tăng, cộng thêm việc hệ thống đã nới lỏng quy mô và cho phép nâng cấp.

Bảo nghĩ rằng đây là thời điểm để mua sắm, thuê thêm văn phòng, nâng cấp cơ sở vật chất, và cải thiện phúc lợi cho nhân viên. Điều này sẽ khiến công ty mất thêm một số tiền kha khá.

Nghĩ là làm, anh ngay lập tức liên hệ với Phương, nhân viên quản lý tòa nhà đã tư vấn cho anh thủ tục khi lần đầu tiên công ty đặt trụ sở tại đây.

Bảo gọi điện và trao đổi mong muốn mở rộng không gian văn phòng. Phương không khỏi ngạc nhiên khi Bảo gọi đến. Vị giám đốc trẻ tuổi này lại liên hệ để thuê thêm mặt bằng chỉ sau một tháng.

Tuy nhiên, cô nhớ lại tôn chỉ làm việc: Khách hàng là số một. Thần tài đến, phải chăm sóc thật chu đáo.

Phương ngay lập tức liên hệ với trưởng phòng kinh doanh bên thiết kế thi công nội thất văn phòng, sắp xếp cuộc hẹn để bàn chuyện với Bảo.

Vì trong một tòa nhà nên cả hai rất nhanh đã tới văn phòng Truyền thông Minh Bảo. Khi bước vào, họ không khỏi bất ngờ trước không khí làm việc ở đây.

Không khí rất sôi nổi, năng động, mọi người đều tập trung làm việc với tinh thần cao. Sức sống ấy khiến họ cảm thấy ấn tượng.

Cả ba bắt đầu thương thảo rất nhanh chóng. Bảo tập trung chọn các khu vực xung quanh văn phòng mình để tiến hành mở rộng, đảm bảo rằng không gian mới sẽ liền mạch với khu vực hiện tại.

Bên nội thất cũng lên tư vấn bố trí lại toàn bộ khu vực của công ty để tối ưu hóa không gian làm việc, sẽ bổ sung thêm một số phòng ban tiện ích và thiết bị mới.

Cuộc thương thảo kéo dài gần một giờ, nhưng cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi. Bảo vẫn giữ phong cách quen thuộc: Ký hợp đồng và thanh toán toàn bộ ngay lập tức mà không cần đặt cọc.

Dù đã quen với cách làm việc mạnh mẽ và quyết đoán của vị giám đốc trẻ tuổi này từ lần trước, Phương và vị trưởng phòng kia vẫn không khỏi cảm thán.

Họ càng tin tưởng rằng Bảo chắc hẳn là con ông cháu cha xuất thân từ một đại gia tộc lớn ra ngoài làm ăn, mới có thể hành xử như vậy.

Sau khi tiễn Phương và vị trưởng phòng ra khỏi văn phòng giám đốc, Bảo gọi toàn bộ nhân viên lại để thông báo một tin vui. Với giọng điệu vui vẻ, anh nói:

“Nhờ những nỗ lực và cống hiến của mọi người trong thời gian qua, công ty quyết định sẽ tăng lương 20% cho tất cả các bạn.

Ngoài ra, tuần sau, công ty sẽ tiến hành sửa chữa nâng cấp văn phòng. Do vậy sẽ không thể tới văn phòng làm việc được.

Vì thế, tuần tới công ty sẽ tổ chức một chuyến du lịch năm ngày từ thứ 2 đến thứ 6, toàn bộ chi phí do công ty lo. Linh, em liên hệ đặt vé máy bay và khách sạn giúp anh nhé, Thành có gì hỗ trợ Linh."

Tin tức bất ngờ khiến cả văn phòng vỡ òa trong niềm vui. Ai nấy đều mừng rỡ trước thông tin được tăng lương và đi du lịch.

Bình thường, các công ty khác chỉ tổ chức du lịch vào sát ngày nghỉ để tận dụng thời gian, như đi vào thứ 6, 7, Chủ nhật.

Nhưng sếp Bảo lại quá thoáng, cho nghỉ từ thứ 2 đến thứ 6, nghĩa là một tuần nghỉ trọn vẹn khi thứ 7, Chủ nhật tiếp tục được nghỉ.

Khi mọi người đang hào hứng với tin tức nghỉ mát, Thành và Khải Trường liếc nhau, rồi Thành lên tiếng, giọng có phần lo lắng:

"Nhưng mà sếp này, còn dự án với Samsung thì sao? Họ yêu cầu một tháng phải ra ít nhất 2 video cho họ. Với cả, series đang phát hỏa, tự nhiên lại dừng lại một tuần thế này có sợ mất lưu lượng không?"

Khải Trường gật gù đồng tình.

"Đúng đó, sếp. Mình nghỉ thì vui thật, nhưng công việc vẫn phải để ý chứ, không là mất đà."

Bảo nghe vậy, thầm nghĩ: Biết là thế nhưng các anh chị không đi thì tiền công ty vẫn kiếm đều đều, tôi lại không có chỗ tiêu thì làm sao mà thua lỗ được”

Bảo đành giữ nụ cười điềm đạm, vỗ vai Thành và Trường, rồi lừa gạt nói:

"Yên tâm, mọi người à. Làm việc thì phải kết hợp với nghỉ ngơi mới hiệu quả. Khi đầu óc thư giãn, sáng tạo mới lên, mới có những ý tưởng đột phá.

Đi chơi về, tinh thần phấn chấn, hiệu suất công việc sẽ cao hơn nhiều. Cứ tin tôi, chuyến này sẽ giúp cả team đạt thành tích tốt hơn."

Dù vẫn còn chút băn khoăn, nhưng nghe giọng điệu tự tin của Bảo, Thành và Khải Trường đành khó khăn gật đầu.

Hai người như thể trung thần hết sức can gián bệ hạ đừng bỏ bê triều chính, nhưng bệ hạ lại coi việc du ngoạn nhân gian cùng các phi tần mỹ nữ quan trọng hơn.

Sau khi giải quyết xong hai vị trung thần, Bảo nghiêm nghị tiếp tục tuyên bố:

"Còn một điều nữa. Từ bây giờ, chúng ta sẽ áp dụng nghiêm ngặt giờ giấc làm việc. Hết giờ là mọi người phải về ngay. Ai có gia đình thì về bồi tiếp vợ chồng, con cái.

Ai còn độc thân thì về nhanh chóng tìm đối tượng, đừng dành thời gian tăng ca làm thêm giờ. Chúng ta không để công việc ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống hiểu chưa?"

Các nhân viên nhìn nhau, ánh mắt ánh lên sự cảm động. Ở những công ty khác, người ta thường vắt kiệt sức lao động của nhân viên, thậm chí có ông chủ còn mong nhân viên tăng ca liên tục.

Nhưng giám đốc của họ thì khác, quan tâm đến cả sức khỏe và hạnh phúc cá nhân của từng người. Thật không khỏi xúc động.

Một vài người thầm nghĩ, "Giám đốc đã tốt với mình như vậy, nhất định phải cố gắng làm việc hơn nữa, không thể phụ lòng anh ấy."

Bảo vỗ tay ra hiệu:

"Tốt lắm! Hôm nay là chiều thứ Sáu, công ty tan làm sớm chút để mọi người về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tuần sau đi du lịch. Thông tin về thời gian và vé máy bay sẽ được thông báo trên nhóm chat công ty nhé."

Sau đó, Bảo quay sang chị Hồng kế toán với nụ cười:

"À, quên mất! Chị Hồng, ứng quỹ mỗi người 3 triệu để họ mua sắm cá nhân chuẩn bị cho chuyến du lịch nhé."

Chưa hết cảm động vì sự quan tâm khi nãy, nay lại được sếp thông báo cho mỗi người 3 triệu để mua đồ cá nhân chuẩn bị du lịch.

Các nhân viên nhìn nhau với ánh mắt không thể tin nổi, sự ngạc nhiên và vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Ngay lập tức, không khí trong văn phòng trở nên hào hứng hơn bao giờ hết.

Một anh trai ở bộ phận thiết kế, với đôi tay chắp lại, lầm bầm:

"Cảm tạ tổ tiên phù hộ để con được làm việc ở một cái công ty thần tiên thế này, với một vị giám đốc thần tiên như vậy. Chắc chắn công ty sẽ ngày càng phát triển, mà con cũng sẽ không phụ lòng các ngài."

Những người xung quanh không khỏi bật cười vì sự hài hước và thành thật của anh. Cả văn phòng tiếp tục tràn ngập không khí tích cực và sự biết ơn.

Duy chỉ có Thành vẫn cảm thấy lo lắng, thở dài một cách đầy suy tư. Có chút băn khoăn về chi phí tốn kém của công ty sau chuyến đi này.

Mặc dù cảm nhận được sự quan tâm và chính sách nhân sự tốt của Bảo đưa ra.

Thành vẫn không khỏi lo lắng liệu công ty có thể tiếp tục vận hành ổn thỏa và duy trì sự ổn định sau khi chi tiêu quá nhiều cho các hoạt động này không.