Chương 2: ta đã giúp ngươi

Khu dân cư, lầu 7.

Trong phòng

Tiếng gõ bàn phím rầm rầm, thanh niên ngồi máy tính, tay cầm chuột, tay còn lại gõ phím, tiếng bốp bốp vang dội.

Trên màn hình,Liên Minh Huyền thoại, tựa game rất được yêu thích

Âm thanh trong phòng, phát ra giọng nói.

"Ba đánh một, gank ta, bị ta giết ngược lại, cuối cùng ta còn 1 HP chạy trốn được, các huynh đệ, khen ta một câu bá đạo đi"

"Thiệt là bá đạo. . . (Đồng thanh) "

"Các ngươi có nge tiếng ồn ở ngoài đường không?, Rất náo nhiệt, giống như là có tai nạn giao thông vậy, còi xe inh ỏi."

"Ui cha, có, đừng để ý, giao tranh tiếp này. . ."

Lâm Phàm lạnh nhạt đứng dậy, Đi tới bình nước khoáng, rót cốc nước, bước ra ban công, nhìn xuống dưới cư xá.

Cảnh tượng mọi người chạy như điên, Rượt đuổi nhau.

Xô ngã nhau ra đất, người bị ngã không thể đứng dậy.

Ô Tô mất lái, Tông thẳng vào cửa hàng.

"Mọi người đập đá tập thể à?"

Quay trở máy máy tính, làm ngụm nước, đeo lên tai nghe, trao đổi với đồng đội.

"Nói ra tụi bây không tin, Ở đưới cư xá người dân đập đá tập thể, nhảy như ma nhập, ô tô mất lái, cảnh tượng rất hổn loạn."

Một tên đồng đội nói: "Các đại ca, Ta đang xem tin tức, mọi người biến thành xác sống."

"Xác sống? Đừng có xàm nha, không quan tâm, giao tranh cái đã, Đậu má, xạ thủ, mày đứng im làm gì, phá trụ đi." Đồng đội thét lên bất lực.

"Aaaaa, cứu mạng, đừng cắn tao, tao là xạ thủ, để cho tao đập trụ cái đã." Vang lên âm thanh đồng đội gào thét, tiếng thét đau lòng vang vọng.

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Hình như xác sống có thật?"

Đồng đội nói: "Xác cái đ-t, Cả đám đều bị lú, Kệ nó, Mẹ nó tao tự đập trụ , lát nữa xong trận, tao liền lấy lí do xác sống, toàn bộ tố cáo."

Bên ngoài rất ồn ào, Lâm Phàm tay cầm chuột, chơi game tiếp, Không thèm để ý, Tập trung vào game.

Một lát sau, Âm thanh kêu gào thảm thiết trong tai nghe phát ra.

"Móa, Tụi bây đậu má bị khùng hả?, chơi Liên Minh, Toàn ghép trúng học sinh tiểu học, Trù cho tụi bây bị phụ huynh gank tiệm net, mẹ nó lãng nhách." Còn sót lại đồng đội rất tức giận.

"Ta nghĩ tụi nó gặp xác sống thật?" Lâm Phàm nói.

Còn sót lại đồng đội, "Xác sống cái đ-t, Ảo tưởng sức mạnh à, thực tế đi ông bạn, giống tao hiện tại đang đánh liên minh, cùng lúc bạn gái đang ăn tao, phê như lên mây, hạnh phúc nhất thế giới."

"Ta biết bên cạnh ngươi có bạn gái." Lâm Phàm nói ra.

Âm thanh hèn mọn phát ra từ tai nghe, "Hề Hề, Huynh đệ hiểu ta, không sai, tụi bây đập trụ, tao cũng đập trụ, nhưng ta có bạn gái ăn ta."

"Ngươi sẽ bị bạn gái của ngươi cắn." Lâm Phàm nhắc nhở.

"Hề Hề, huynh đệ, Ác quá nha, lời này cũng nói được, không sai, Nàng đang cắn ta, ặc. . ."

"A!"

"Ngươi làm gì?"

"Há mồm, há mồm làm gì?."

"mày bị điên à."

Tai nghe bên kia, phát ra âm thanh thê thảm.

Rầm! Rầm!

Tiếng va chạm vào đồ dùng trong nhà, tiếng té ngã

Kèm theo tiếng cắn xé.

"Là thật." Lâm Phàm nhìn màn hình, tất cả người chơi đều không nhúc nhích, dù là đồng đội, hay là quân địch đều vậy, hắn điều khiển tướng game, đi theo lính, đập trụ đẩy nhà chính.

Một lúc sau.

Nhà chính nổ, Chiến Thắng.

Rầm!

Thắng được trò chơi, Kết thúc trận đấu.

"Ta sống lại rồi."

Lâm Phàm dựa vào ghế, nhìn màn hình máy tính ngơ ngác.

Hắn cảm giác hắn sống lại, nhưng cũng quá mơ hồ.

Để xác định, Hắn làm lại quy trình trước khi chết, chơi liên minh, ghép đúng ngay những đồng đội đó, nói chuyện vẫn như vậy, không khác gì trước khi chết, lời nói không thay đổi.

Giao tranh giống y đúc.

Ngoài đường hổn loạn, xe chạy loạn xạ.

Đồng đội trong trò chơi, Từng cái kêu la thảm thiết.

Bốn tên đồng đội xảy ra chuyện, không khác gì lúc trước.

Hắn xác định, mình đã sống lại lần nữa, sau khi kết thúc trò chơi, hệ thống sẽ tới.

"Ta sẽ thay đổi, ta đã chuẩn bị kỹ càng."

【 Kiểm tra 】

【 tiểu phụ trợ phục vụ cho ngươi 】

【 Tên 】: Lâm Phàm.

【 lực lượng 】: 10. (tiêu chuẩn)

【 Thể chất 】: 10. (tiêu chuẩn)

【 tốc độ 】: 10. (tiêu chuẩn)

【 điểm số 】: 0.

Nhìn xem giao diện trước mặt, rất quen thuộc, yên tâm được mấy phần.

"Giống y đúc, không có gì thay đổi hết."

Rầm rầm rầm rầm. . .

Vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

"Lâm Phàm, mở cửa, mở cửa nhanh."Một giọng nữ thanh thúy vang lên.

dựa vào tình huống trước khi sống lại, nữ hàng xóm đang gõ cửa, là Liễu Vi Vi, cao gầy, Xinh đẹp, Vòng nào ra vòng đó, đường cong hoàn mỹ, là một đại mỹ nhân.

rất nhiều đàn ông theo đuổi.

Hắn cũng từng ưa thích nàng, nữ sinh xinh đẹp ai cũng thích mà.

Trước khi sống lại, lúc hệ thống nhập thân, cũng là lúc hắn chết, là do hắn mở cửa cho Liễu Vi Vi.

Cổ của Liễu Vi Vi bị chảy máu, dường như là bị cắn.

Hắn không biết đó là xác sống, người bị cắn cũng sẽ thành xác sống.

Còn quan tâm lo lắng cho nàng, lấy thuốc băng bó

Ngay lúc đang băng bó, Liễu Vi Vi nhào lên người hắn, cắn cổ, xé ngực, gặm ăn máu thịt của hắn, nội tạng.

"Ta đã biết trước tất cả, có một chuyện rất quan trọng, ta không thể chết lần nữa."

Phòng bếp.

Lâm Phàm tay cầm dao phay, giấu sau lưng, đi tới cửa.

"Có việc gì không?"

Đưa tay mở cửa nhà.

Liễu Vi Vi đứng trước mặt, vẫn rất đẹp, vết thương trên cổ, máu tươi chảy ra.

Nàng đẹp hoàn mỹ, gương mặt hoảng loạn, cảm giác rất bất ổn, nhưng vẫn rất mê người.

"Một đám người điên bên ngoài, nhìn thấy có người là cắn." Trong lúc hoảng loạn, giọng nói của nàng vẫn rất nhẹ nhàng, dễ nghe, làm cho người khác có cảm giác muốn che chở.

Lâm Phàm không có gọi nàng vào nhà, "Cổ của ngươi đang chảy máu?"

Liễu Vi Vi bối rối không ngừng nhìn về phía cầu thang.

"Cho ta vào nhà đi, trong lúc ta chạy trốn chìa khóa nhà của ta bị mất."

Lâm Phàm lắc đầu, "Ngươi bị cắn vào cổ, ngươi sẽ thành xác sống cắn người khác."

"Hả?" Liễu Vi Vi vô cùng sợ hãi cùng gấp gáp, nắm lấy cánh tay của hắn, làm giọng đáng yêu: "Ngươi sẽ giúp ta có đúng hay không."

"Ừ, ta có thể giúp ngươi, ngươi nhắm mắt lại." Lâm Phàm mỉm cười nói.

"Cảm ơn ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn cái gì ta chiều ngươi cái đó." Liễu Vi Vi khóc nức nở.

Ngay tại lúc Liễu Vi Vi nhắm mắt lại.

Lâm Phàm vung cánh tay, con dao sắc bén vung vào cổ của nàng.

Phập Phập!

Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ vách tường trắng.

"Tốt, ta đã giúp ngươi, bây giờ ngươi không thể biến thành xác sống cắn người khác."

Nhìn thi thể nàng trên mặt đất, hắn yên lặng đóng cửa nhà lại.

Lâm Phàm lưng tựa vào cửa, con dao trên tay liên tục nhỏ máu, không buồn không vui, ánh mắt đứng yên, giống như đây là một chuyện rất bình thường

Bình tĩnh khiến người khác phải sợ hãi, dường như ta không còn thấy sợ hãi trong lòng nữa, hay là do ta đã thấy bản thân ta bị xác sống ăn thịt, ta bị chai sạn sao?

【 giết chết tai họa ngầm xác sống 】

【 thu hoạch được điểm số +1 】

"Được tặng điểm sao?"

"Hiệu quả của tiểu phụ trợ, giết chết xác sống là có điểm."

Nhìn xem giao diện.

Ta có thể Cộng điểm vào lực lượng, thể chất, hoặc tốc độ

Suy nghĩ một chút.

quyết định cộng vào điểm lực lượng.

【 lực lượng 】: 11.

Vừa cộng điểm, Hình như phản ứng một chút, ta trở nên lợi hại hơn một chút.

Đột nhiên.

Âm thanh phát ra ở ngoài cửa, là âm thanh gặm ăn, còn có âm thanh va vao cửa nhà.

Tay cầm dao, mở cửa nhà.

Bên ngoài, một con xác sống đang ngồi đó, gặm ăn Liễu Vi Vi thân thể, xé nát quần áo, máu thịt be bét trước ngực, đẫm máu, rất là khủng bố.

Hắn biết đây là ai.

Là một chủ xí nghiệp sống ở nơi này.

Sống ở lầu tám, Làm nghề lập trình viên

Cơ thể gầy gò yếu ớt, đeo mắt kính, rất trẻ, là người Địa Trung Hải, có lẽ là do ảnh hưởng nghề nghiệp, còn trẻ đã bị hói trọc.

Hắn còn biết tên này ưa thích Liễu Vi Vi.

Có đam mê theo dõi.

Thường xuyên tại cửa tiểu khu chờ đợi Liễu Vi Vi tan ca về, sau đó cùng nàng đi lên lầu.

Tiếng mở cửa gây sự chú ý của lập trình viên.

Lập trình viên dừng gặm ăn, nhìn chằm chằm Lâm Phàm, trắng xám ánh mắt chuyển động , máu thịt từ khoan miệng chảy ra.

"Gào Gào Gào!"

Lập trình viên nhào về phía Lâm Phàm.

"Gào cái gì."

Lâm Phàm giơ tay chém xuống, dao phay sắc bén, bổ trúng đầu của hắn, phập phập, âm thanh chặt thịt, rút ra dao phay, lập trình viên ngã xuống đất.

Lực lượng tăng một chút, Ta cảm giác lực lượng của ta lớn hớn trước, dễ dàng hơn lúc trước.

【 giết chết xác sống 】

【 thu hoạch được điểm số +1 】

Yên lặng nhìn về phía cầu thang, hết sức yên lặng, không hề có một chút âm thanh.

Một lần nữa đóng kỹ cửa nhà.

Thật xuất hiện xác sống.

Không biết thành phố Hoàng Thị này còn tốt không?

Hắn hy vọng mọi thứ có thể duy trì như lúc ban đầu.

Bởi vì. . .