Chương 1: Mở Đầu

Năm 2012, thời tiết trong sáng, bầu trời xanh thẳm.

Sân bay.

"Trần Trần nghe lời, Trần Trần nghe lời, mẹ sẽ trở lại với con." Cô gái ăn mặc sang trọng, nhẹ nhàng sờ lên mặt đứa bé, trong mắt tràn ngập ôn nhu và không nỡ.

"mẹ ơi, vậy bao giờ thì mẹ trở về."

"Ừm. . . Chờ Trần Trần của mẹ lớn lên trở nên dũng cảm, ấm áp, hiền lành, mẹ sẽ xuất hiện tại Trần Trần trước mặt, có được hay không?"

"Được, Mẹ, con nhất định sẽ trở nên như vậy."

"Ngoan lắm, đây là gấu teddy mẹ tặng cho Trần Trần, sau này mẹ không có ở đây, mẹ hy vọng nó sẽ trở thành bạn của Trần Trần nhé."

"Dạ, cám ơn mẹ."

"mẹ cùng ba nói chút chuyện, Trần Trần theo dì qua bên kia chờ mẹ một chút nhé?"

"Được ạ."

ngây thơ đứa bé ôm trong lòng là gấu bông teddy, được dì dắt đi càng xa.

đứa bé bước đi cẩn thận, làm mặt đáng thương nhìn mẹ.

Cô gái trẻ mĩm cười ôn nhu, nhìn tiểu trần vẫy vẫy tay.

. . .

"Nghê, bệnh của ngươi, còn sống không lâu, ngươi tình nguyện tìm hy vọng tại ngoại quốc, không muốn dùng chút ít thời gian còn lại để ở bên trần trần sao?" một người đàn ông mặc vest sang trọng nói ra.

gương mặt hắn rất đẹp trai, ánh mắt hắn nhìn về phía cô gái vô cùng bình tĩnh.

"Sở Nghị Phu, ta không muốn quản chuyện của ngươi, ngươi cùng phụ nữ kia xuất hiện trước mặt ta, ta liền đã rõ, Trần Trần còn nhỏ, sau này hắn sẽ quên hết mọi thứ, quên ta, sẽ xem người phụ nữ đó như là mẹ, nhưng ta chỉ có một yêu cầu, ngươi hãy đối xử tử tế với Trần Trần, dù sao hắn cũng là con của ngươi."

"Đúng, đứa bé mới bốn tuổi, ký ức không nhiều, chẳng lẽ mộ bia của ngươi cũng không muốn ở trong nước?"

"Mộ bia? Để cho các ngươi mang Trần Trước mặt ta diễn kịch sao, không cần thiết, thậm chí di ảnh, ta đều không có để lại một tấm."

"Ha ha, phải tuyệt tình như vậy sao?"

"Sở Nghị Phu. . ."

"Ừm?"

"Ta van cầu ngươi, chỉ một việc, đối xử tử tế với hắn, ta không cần ngươi quá tốt với hắn, chỉ hy vọng ngươi cho hắn nhà ở, ăn no bụng, lo cho hắn ăn học, tương lai hắn như thế nào, ngươi có khả năng mặc kệ, coi như ta xin ngươi." cô gái chật vật giơ tay lên, nắm lấy ống tay áo người đàn ông.

hắn nhìn cô gái, cười vô cùng bình tĩnh nói, "Tốt, ta đáp ứng ngươi."

cô gái biết hắn nói dối, hắn không có khả năng, người đàn bà kia cũng không cho phép, nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác.

. . .

Cư xá Dương Quang, lầu hai, phòng 704.

Trần Trần ngây thơ ôm gấu bông, trốn ở trong căn phòng nhỏ hẹp, nhìn về phía cửa phòng vô cùng lo lắng.

Kẽo kẹt! cửa mở ra.

Một người phụ nữ tóc tai bù xù, tay cầm chổi lông gà, hùng hùng hổ hổ đi vào.

"Đồ thừa thải, mày là cái đồ thừa thải, tao đánh chết mày."

Chát! Chát! Chát!

Trần Trần ôm lấy gấu bông, người cuộn lại, răng cắn chặt vào môi, không dám mở mắt, gương mặt đau khổ, nhưng tuyệt không khóc.

Một tháng sau.

Đứa bé trần trần ôm gấu bông trốn trong phòng, hắn bị kinh hãi bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

"Con đàn bà thúi kia đã chết, khi nào ngươi mới đưa cái đồ thừa thải đó đi cho khuất mắt ta, nhìn thấy nó ta lại ngứa mắt, thật mệt mõi. . ."

"sớm thôi, sớm thôi, anh đang tìm."

"sớm, sớm tới khi nào, ngươi có để việc này trong lòng hay không?"

Ngay sau đó, Tiếng đập đồ vật vang lên chát chúa.

Trần Trần bị hù ôm chặt gấu bông, trốn ở góc tường, không dám thở mạnh.

Mẹ ơi, khi nào người trở về?, Trần Trần sợ. . .

Hai tháng sau!

. . .

Sau ba tháng!

. . .

Bốn tháng sau!

Ban đêm, các gia đình trong thành phố, dùng cơm, xem tivi tin tức, gia đình ấm áp, hòa thuận.

【 Hôm nay có một vụ tai nạn giao thông xảy ra tại đường Bắc Môn,ô tô con bị một chiếc xe chở hàng mất thắng tông trực diện, ô tô con gồm ba người trên xe, hai người lớn tử vong tại chổ, chỉ có một bé trai bốn năm tuổi được đưa đi cấp cứu kịp thời. . . 】

Bệnh viện.

"Bác sĩ, Bác sĩ, nhìn này, đứa nhỏ này cơ thể khắp nơi đều có vết đánh, có vết cũ, có vết mới, đây tuyệt đối không phải do tai nạn giao thông, chắc chắn là thằng bé bị ngược đãi, cha mẹ thằng bé sao lại có thể như vậy cơ chứ?"

"Đứa nhỏ này cha mẹ vừa chết trong vụ tai nạn đó."

"A. . . Đù."

"Đừng suy nghĩ linh tinh, vừa chụp X-Quang, Đứa bé chảy máu nhiều, tranh thủ phẩu thuật, hy vọng thằng bé kiên cường, dù có mất trí nhớ cũng tốt hơn thành người thực vật."

"Trưởng khoa, Hình như đứa bé đang lẩm bẩm gì đó."

"Nói cái gì?"

"Ta lớn lên sẽ dũng cảm, ấm áp, hiền lành, mẹ liền sẽ quay về gặp ta."

Phòng phẩu thuật bỗng chốc yên lặng.

"Haizzz, Đứa bé ngoan, đáng tiếc, không về được."

. . .

Năm 2028!

"Cái gì, Hệ thống, ý gì đây?"

Rầm! Rầm! Rầm!

"Lâm Phàm, mở cửa nhanh, cứu tôi."

"Trời, ngươi chảy máu nhiều quá, Cổ của ngươi bị thương , chờ một chút, ta đi lấy cái hòm thuốc."

"Dừng lại, ngươi nhào đè lên người ta, ta không thể băng bó vết thương cho ngươi, bình tĩnh đi."

A. . .

Tiếng kêu thảm thiết.

người phụ nữ nhào lên đè người thanh niên, một phát cắn vào cổ, máu phun đầy đất, cơn đau đớn kinh khủng, hắn muốn đứng lên, muốn đẩy ngã người phụ nữ.

A. . .

Đối phương hai tay xé toang xương sườn của hắn, moi ra nội tạng lẫn máu thịt.

Đau quá! Đau quá! Đau quá!

Cơn đau đập thẳng lên não, tinh thần hắn nhận đau đớn cực độ, hắn dần mất ý chí.

Hắn nhìn người phụ nữ mình mở cửa cứu giúp, đang điên cuồng ăn thịt hắn, ăn nội tạng, không. . . Không.

Ý thức dần dần mơ hồ.

Thanh niên mở mắt trống rỗng nhìn trần nhà.