Hết một ngày bận rộn, màn đêm buông xuống.
Lại là một ngày phong phú.
Xem film xong, hắn hắn thu thập thi thể xác sống cho vào thùng rác.
Không có dì lao công dọn rác, việc dọn dẹp này, bản thân hắn phải làm, nhưng mà ngẫm nghĩ, vậy bây giờ không cần phải đóng tiền vệ sinh môi trường nữa phải không?
Tiền đóng hàng năm là hơn một nghìn tệ, rất nhiều, thông thường lúc đóng tiền, hắn rất đau lòng, phản phất như có một thứ gì đó quan trọng rời bỏ hắn mà đi.
Hình như hắn đã ăn hết thức ăn vào buổi trưa.
"Được rồi, tối nay chịu cực, đành ăn mì tôm vậy."
Hắn lục lọi tủ lạnh, tìm được vài thứ.
Một trứng gà, một cây xúc xích, đều là những nguyên liệu quan trọng để nấu mì.
ùng ục!
nước sôi.
Lâm Phàm xé gói mì, bỏ vào nồi, xé gói muối nêm, cho vào nồi mì.
Lấy trứng gà, gõ vào cạnh nồi, vỏ trứng nứt ra, trứng gà mềm mại rơi vào nồi mì.
Cắt lạp xưởng hun khói, nhìn cũng rất chuyên nghiệp.
"Nấu mì tôm, là việc mà cần kinh nghiệm cùng với kỹ thuật, lúc đầu lửa nhỏ lúc sau lửa to, không phải ai cũng nấu được một bát mì ngon." Lâm Phàm đứng trước bếp gas , chờ đợi, tay vặn núm chỉnh lửa liên tục.
Một lúc sau, mùi mì tôm thơm nồng nặc.
Trứng gà nấu vừa tới, không chín hẳn, lòng đỏ vẫn còn lòng đào.
Trứng gà chín hẳn ăn không ngon, phải là trứng lòng đào, trộn lên với mì, vậy mới ngon, vừa làm nước mì ngon, có vị trứng gà, hai điều kiện kết hợp lại với nhau, mới nấu ra được tô mì ngon nhất.
Lạch cạch, tắt lửa.
Lấy khăn cầm bát mì, bê bát mì nóng hổi lên bàn.
Chợt thấy có rau thơm, rửa sạch, băm nhỏ rắc nhẹ lên bề mặt bát mì.
Bát mì trông rất bình thường, nhưng không tầm thường trước mặt, cuối cùng cũng xong, trong thời kỳ tận thế, đây cũng có thể là một bửa ăn ngon.
Húp mì xì xụp.
Ban đêm.
Bên ngoài xác sống khắp nơi đi lại, so sánh với buổi sáng đông hơn rất nhiều, đôi khi sẽ nghe được tiếng xác sống gào thét, trong lúc ngủ Lâm Phàm nằm mơ, mơ thấy mình nở lực làm việc, được ông chủ yêu thích, tiền lương tăng vọt, thu nhập một tháng hơn mười nghìn tệ, mua được một chiếc ô tô con, có người yêu, sau đó. . .
Graoo!
Ầm!
Ầm!
Từ phương xa truyền đến tiếng vang kịch liệt.
Lâm Phàm bị đánh thức bởi âm thanh chói tai.
Hắn phát hiện, trời tối xác sống giống như bị ngáo đá.
Rõ ràng ngoài đường không có ai, bọn chúng lại rất sôi nổi.
Vén chăn, không thể nhịn được nữa đi ra ban công, nhìn thẳng ra một mãnh tối thui, hét lớn.
"Tụi bây có ý thức một chút được hay không, nhìn xem mấy giờ rồi, hiện tại đã. . . Hai giờ sáng, tụi bây ngủ không được, cũng để cho người khác nghỉ ngơi, ngày mai ta còn phải đi làm."
Hắn cảm thấy tuyệt vọng với đám xác sống này, ý thức nha.
ý thức đâu mất hết rồi.
Cũng không sai, bây giờ đang tận thế.
nhưng mà tụi bây cũng không thể đổ thừa do tận thế mà làm mất ý thức.
Graoo!
Trả lời lại hắn là tiếng gào thét không ngừng nghỉ, vang tới liên tục, còn có tiếng bước chân.
Xác sống nghe được âm thanh, càng trở nên hưng phấn.
"Haizz."
"Ý thức thật sự đáng quan ngại."
"Thật sự đây là thất bại của chín năm bắt buộc học tập."
Hắn còn cái gì để nói bây giờ, hết nói nổi.
Tính tình của hắn cũng may là tốt, gặp người tính nóng như kem, khẳn định chạy xuống đại chiến năm trăm hiệp.
Nhưng hắn không phải là người như vậy, hiệu quả của giáo dục cho hắn biết.
Nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, lùi một bước trời đất rộng bao la.
không thể vì người khác khùng điên, ngay lập tức sẽ đi dạy dỗ người khác.
Đánh thắng thì đền tiền, đánh thua đi ngồi tù.
Hắn có một đứa bạn, bởi vì hai mươi đồng tiền, bóp bể một người khác trứng cút, làm cho người khác tử vong.
20 đồng = hai trứng cút + một cái mạng.
Ngẫm nghĩ cũng rất đáng sợ.
"Kệ tụi bây, ta đi ngủ." Lâm Phàm lắc đầu, xác sống cứ như vậy vô ý thức, hắn cũng không biết xử lí như thế nào?
Thiệt hết cách.
Ngay lúc hắn mê mê chìm vào giấc ngủ.
Rầm!
Rầm!
Cửa nhà bị đập rung cả cửa.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, liên tục tự nhủ. . .
Nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, lùi một bước trời đất rộng bao la, đm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Lâm Phàm: . . .
Hắn đi tới cửa, tay cầm dao phay, mở cửa nhà, ngoài cửa có một đám xác sống từ cầu thang chạy lên, hung hăn trước cửa nhà hắn.
"Các ngươi đừng có khinh người quá đáng, ta đã không thèm quan tâm các ngươi."
"Các ngươi còn tới đập cửa nhà ta, không cho ta đi ngủ."
"Ta giận lắm rồi đó. . ."
Nói xong, không chờ đám xác sống nói xin lỗi.
Phập phập!
Lâm Phàm vung dao chém tới, hết dao này tới dao kia, một phát nối liền một phát.
"Cút đi, đều cút con mẹ tụi mày đi, ta đã báo cảnh sát, chú cảnh sát đã nói, đây là ta tự vệ chính đáng, không sai."
Hắn ít khi nào chửi thề, bởi vì hắn là người hiểu lễ phép, nhưng mà lúc này hắn tức lắm rồi, không thể nhịn được nữa, chỉ muốn được ngủ một giấc, yêu cầu như vậy có quá đáng không?
máu đen chảy đầy đất, văng lên tường, ngày mai lại có một lượng lớn việc cần làm.
Sau một hồi.
Lâm Phàm quay vào nhà, đóng cửa nhà, để dao phay lên tủ giày.
Về đến phòng, nhắm mắt là ngủ, đột nhiên, một cánh tay từ trong chăn duổi ra, chụp vào gấu bông teddy ở đầu giường, vù một tiếng, kéo vào trong chăn.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời ló dạng.
Đồng hồ báo thức sáu giờ hai mươi.
"Nên đi làm." Lâm Phàm rời giường, như mọi ngày, mặc quần áo, rửa mặt.
Công ty quy định vô cùng nghiêm ngặc, về sớm sẽ bị trừ lương, đến trễ cũng bị trừ lương, mỗi lần như vậy sẽ trừ hai trăm tệ, trừ nhiều lần, coi như tháng đó không còn lương.
Nhưng hắn ưa thích không khí công ty, tất cả mọi người đều rất tốt với nhau.
chỉ ông chủ là không tốt.
Nhưng hắn hiểu, ông chủ có áp lực rất lớn, chi tiêu rất là nhiều, cho nên hắn phải làm việc thật chăm chỉ.
Từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, đun sôi, uống thêm một bịch sửa bò, vậy là giải quyết xong ăn sáng.
Đứng trước gương, chỉnh lại quần áo cùng tóc tai, rất có tinh thần, nhìn liền biết là dân đi làm xuất xắc.
Hắn phải tới công ty thật sớm, giải thích cho ông chủ hiểu, hôm qua ta thật sự đang xem film.
Cầm dao phay, mở ra cửa nhà.
Hành lang yên lặng, không có một chút âm thanh nào.
Tối hôm qua đám xác sống quẩy cả đêm chắc rất mệt, chắc đã tìm chổ để ngủ.
Đi xuống cư xá.
Hít thở không khí sáng sớm, không khí sáng sớm có hương vị rất đặt biệt, ừm không có mùi khí xả ô nhiễm, hít sâu một hơi, tinh thần khí sảng, cả ngày sảng khoái.
Trong khu cư xá chắc hẳn là còn xác sống.
Nhưng hắn không chủ động làm phiền bọn hắn, cố rắng giữ yên tĩnh.
Tối hôm qua quẫy khuya như vậy, chắc chắn rất mệt, giữ không gian yên tĩnh, nghĩ ngơi mới tốt được, đây là việc mà người tốt nên làm.
Tự nhiên tìm kiếm, rồi cầm đao chém người ta.
Đây là không tuân theo pháp luật.
"Xuỵt xuỵt!"
Ngay khi hắn muốn rời khỏi cư xá, có âm thanh nhỏ xíu truyền đến.
Dừng bước lại, nghi ngờ nhìn qua.
Bên kia đường tòa nhà, trên lầu bốn cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, một gã đang ông trông tinh thần hoảng loạn, hướng phía hắn phát ra âm thanh, vẻ mặt từ từ xúc động.
Muốn nói cái gì đó, cũng không dám lớn tiếng.
"Sáng sớm tốt lành." Lâm Phàm vẫy vẫy tay, đưa ra nụ cười mà hắn tự nhận là dể gần.
Buổi sáng tươi đẹp kẹt hợp đẹp nhất nụ cười, chính là khởi đầu ngày mới tốt đẹp.
"Ta đi làm, gặp lại."
chào hỏi xong, trực tiếp quay đi.
"Ta, ngươi chờ đã. . ." gã đàn ông nghe Lâm Phàm nói, trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa, một lát sau, "Cái thằng này bị điên rồi."
"Sáng sớm tốt lành?"
"Đi làm?"
Hắn hơi hoang mang, giẫy dụa đầu mấy cái, dụi mắt, ảo giác, nhất định là ảo giác, vừa rồi chắc chắn là không có ai, cơ bản là không có ai, ta gặp ảo giác nên chào hỏi người khác.
ngoài cửa nhà hắn có xác sống đang lảng vãn, lâu lâu đụng vào cửa nhà, không biết còn kiên trì được bao lâu.
Hắn muốn rời khỏi đây, nhưng lại không biết rời đi bằng cách nào.
Tối hôm qua, âm thanh gào thét liên tục, dọa hắn thức trắng nguyên đêm, tinh thần bị tra tấn dữ dội, hắn sợ xác sống phá cửa xông vào, nuốt hắn vào bụng.
Ảo giác, tất cả là ảo giác.
Không có xác sống tồn tại.
Đều là ảo giác.
Gã đàn ông lắc lư đi tới cửa nhà, thấy trước cửa nhà hai con xác sống, khóe miệng mĩm cười.
"Các ngươi là do ta bị ảo giác xuất hiện đúng hay không?"
Graoo!
Xác sống gào thét, hai mắt sáng lên, nhào về phía hắn.
"Thật yên tĩnh nha."
Lâm Phàm đứng ở đầu ngỏ, nhìn bốn phía, yên lặng đáng sợ, không còn phồn hoa như xưa.
Cửa kính của cửa hàng bể nát, thi thể chồng chất, khắp nơi đều dính máu màu đen.
Mặc dù hoàng cảnh hiện tại làm cho hắn khó chịu, nhưng hắn đã quen với cuộc sống một người.
"Đi làm thôi."
Lúc trước hắn đều ngồi xe buýt, nhưng tình huốn hiện tại, làm quái gì còn xe buýt.
May mắn dọc đường có cho thuê xe đạp, dùng di động quét mã QR, trả tiền thành công, đeo tài liệu lên vai, tay cầm dao phay, leo lên xe đạp, đạp về hướng công ty.
Một tiếng một tệ, không mắc, rất rẻ , làm xong còn có thể đạp xe về.
Trên đường có rất nhiều ô tô va chạm.
Có xe sang trọng, cũng có xe cùi bắp
Không ít xe, tài xế vẫn ngồi ở ghế lái, thế nhưng đã tắt thở.
Bọn hắn không có biến thành xác sống, là do trong quá trình chạy trốn, xảy ra tai nạn giao thông, chết ngay tại chổ.
Còn có rất nhiều ô tô, cháy chỉ còn khung xe.
Trong khung xe vẫn còn xác cháy, nhìn rất giật mình.
Hắn đạp xe đạp, tốc độ không nhanh, cũng không chậm, có thể thấy dọc đường, có xác sống đi lại tập tễnh.
Hắn đạp xe không ồn ào, không bị chú ý.
Tình cờ có xác sống nhìn thấy hắn.
Trong nháy mắt, như bị điên, giống một con chó điên phóng theo, bị hắn chém một phát, đăng xuất.
"Lúc này là lúc hắn nên tự vệ."
Hắn chỉ muốn lên công ty, ông chủ còn giam của hắn một tháng lương chưa trả.
Mặc kệ ra sao đi chăng nữa.
Tiền làm lụng vất vả phải lấy được.
Hắn còn phải sống nha.